Mang Theo Cửa Hàng Đi Tu Tiên


Editor & Beta: Lan Phương.
Sau khi giải quyết trận chiến, Lâm Tiểu Tứ đi đến bên cạnh Vương phi Bắc Định, sau đó chỉ vào tay nàng, nói: “Trả tiền đặt cọc trước đi, ta muốn vòng tay của ngài.”
Bắc Định vương phi vẻ mặt mừng rỡ nhìn Lâm Tiểu Tứ, sau đó tháo lắc tay xuống, sảng khoái đưa cho nàng, nói: “Được, cho ngươi, ngươi còn muốn cái gì nữa? ”
Lâm Tiểu Tứ trong lòng rất cao hứng, Bắc Định vương phi này thật sự là người tốt.
Nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, sau đó vòng đeo tay đặt vào trong ngực, sau đó suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn đến nhà ngài xem, nếu có thứ ta thích, ngài có thể cho ta.”
Bắc Định vương phi sảng khoái trả lời: “Đương nhiên có thể! ”
Bắc Định vương phi Tây Lâm tự bị tập kích, việc này bị Bắc Định vương phủ đè xuống, tất cả những người đã gặp qua Lâm Tiểu Tứ trời sinh thần lực, đều bị hạ lệnh cấm, đây là Bắc Định vương phủ ra mặt làm, hai vị chủ tử Lâm phủ, cũng biết chuyện phát sinh ở Tây Lâm tự.
Chuyện tiếp theo đều có người đi xử lý, Lâm Tiểu Tứ chỉ là đi theo Lâm Uyển bình an trở lại Lâm phủ, Lâm Hầu gia sau khi biết việc này, cả người đều hưng phấn không thôi, hắn chỉ cần nghĩ đến, lần này cư nhiên cùng Bắc Định vương phủ có liên hệ, liền cao hứng ngồi không yên, đây chính là chuyện trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vì thế địa vị của Lâm Tiểu Tứ lại một lần nữa đề cao, Lâm Uyển trải qua chuyện này, đã hiểu được, Tứ muội như mình thật sự không phải phàm nhân.
Đại phu nhân càng cảm thấy sợ hãi, lần này cũng may nàng để cho Tiểu Tứ đi theo, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Mới đầu chọn Tây Lâm tự cho Lâm Uyển đi cầu phúc, Đại phu nhân là có tính toán của nàng, nàng đã sớm nghe được Vương phi Bắc Định muốn đi Tây Lâm tự.
Ý định ban đầu của đại phu nhân là để Lâm Uyển đối mặt với Vương phi Bắc Định, dù sao vị hôn phu của Lâm Uyển cũng làm binh dưới tay cháu trai Vương phi Bắc Định.
Để cho Lâm Tiểu Tứ đi theo là ý niệm đại phu nhân đột nhiên nổi lên, không nghĩ tới ý niệm này trong đầu cứu nữ nhi một mạng, cũng cứu Bắc Định vương phi cùng thế tử, chuyện này làm cho Đại phu nhân thẳng thừng hô “Hoa Thần phù hộ! ”

Hoa Thần là vị thần của tín ngưỡng dân gian Trung Quốc.

Theo “Hoài Nam Tử“, thống lĩnh quần hoa, Tư Thiên Hòa lấy trăm huệ hoa thần.

Thần hoa tháng 12 được đặt tên theo phong tục xã hội và quy luật tự nhiên của hoa tín, được đặt tên theo tên hoa trong 12 tháng mỗi năm. [Dịch từ Baidu.]
Đại phu nhân vốn muốn Lâm Tiểu Tứ dọn ra khỏi tiểu viện, đến một viện khác tốt hơn một chút, nhưng bị Lâm Tiểu Tứ cự tuyệt.
Lâm Hầu gia muốn thêm mấy người hầu cho Lâm Tiểu Tứ, kết quả Lâm Tiểu Tứ chỉ cần một ma ma, chính là ma ma biết bơi lúc trước từ ao lấy nàng lên.
Lâm Hầu gia rất dứt khoát đem người mang thân khế ước cho Lâm Tiểu Tứ, cũng vẻ mặt hiền lành hỏi Lâm Tiểu Tứ còn muốn cái gì nữa, Lâm Tiểu Tứ cũng không có khách khí, trực tiếp nói: “Ta muốn một chiếc xe ngựa, một xa phu, ta muốn về sau có thể tùy thời xuất môn.

”.

harry potter fanfic
Lâm Hầu gia thật không ngờ nữ nhi này lại không khách khí như vậy, sửng sốt một chút, sau đó mới mở miệng trả lời: “Xe cùng xa phu không có vấn đề gì, nhưng sau này ngươi phải tùy thời xuất môn, cái này có chút khó xử, ngươi nói xem, ngươi là một nữ hài tử ở nhà an toàn bao nấy, luôn luôn ra ngoài.”
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tiểu Tứ ba một cái, một góc bàn đá bị nàng bẻ xuống, sau đó khiêu khích ở trước mắt Lâm Hầu gia, đem cái sừng kia bóp thành bột phấn.
Lâm Hầu gia trong miệng khô một cái, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cười gượng nói: “Được, được, sau này ngươi muốn ra ngoài, cùng mẫu thân chi hội một tiếng là được, đương nhiên nói cho ta biết cũng được, nói cho quản gia một tiếng cũng được.


Lâm Hầu gia đột nhiên phát hiện, cùng nữ nhi này ở lại thật sự có áp lực, vì thế tìm một cái cớ liền bỏ chạy.
Ngày hôm sau, quản gia Lâm Trung mang theo Quý ma ma cùng một tiểu tử trẻ tuổi đến tiểu viện, Lâm Trung đem thân khế của tiểu tử đưa cho Lâm Tiểu Tứ, sau đó nói cho Lâm Tiểu Tứ, xe ngựa cũng đã an bài xong, về sau chỉ cần đánh chiêu là có thể tùy thời xuất môn.
Lâm Tiểu Tứ hỏi tên tiểu tử một chút, Quý ma ma ở một bên lập tức giới thiệu: “Hồi Tứ tiểu thư, tiểu tử này là nhi tử ta, tên là A Trung.


Lâm Tiểu Tứ đánh A Trung một cái, đen láy gầy gò, đôi mắt to sáng ngời, là một đứa trẻ thông minh, hơn nữa tướng mạo nhìn là tâm tư chính trực.
Lâm Tiểu Tứ nói với Quý bà tử: “Được rồi, sau này chuyện tiểu viện này, do ngươi và Hoàng Đào xử lý.



Sau đó nói với A Trung: “Ngươi ở trong chuồng ngựa, bình thường cho ngựa ăn tốt, làm tốt việc bảo trì xe ngựa, nếu ra ngoài, ta sẽ phái người thông báo cho ngươi.


A Trung gật đầu đáp một tiếng: “Vâng! ”
Lâm Tiểu Tứ để A Trung đi xuống, Quý ma ma không cần Lâm Tiểu Tứ phân phó liền đi tìm Hoàng Đào, hai người đã là người quen cũ, tình cảm vẫn rất tốt, sau này lại phải cùng nhau hầu hạ Tứ tiểu thư, tự nhiên phải thân cận thân cận.
Hai người phân công công việc như thế nào, làm việc như thế nào, liên lạc tình cảm như thế nào, cũng không phải Lâm Tiểu Tứ quan tâm, cô trở lại phòng lập tức đóng cửa lại, cô muốn nhìn kỹ cửa hàng.
Lần này xuống linh tệ lại biến thành hơn hai trăm, lúc này Tâm tình Lâm Tiểu Tứ tốt lên.
Sau đó lại bắt đầu tính toán, có rất nhiều linh vật chỉ có ở cự ly gần mới có thể phát hiện, linh thức có khi cũng không thể phân biệt ra cái nào có linh khí, cái nào không có, đây là khuyết điểm, xem ra sau này phải ra ngoài đi dạo.
Nghĩ đến Bắc Định vương phi, khóe miệng Lâm Tiểu Tứ nhếch lên, qua hai ngày liền đi tìm nàng đòi nợ đi.
Lâm Tiểu Thất chạng vạng trở lại tiểu viện, sau đó ôm Lâm Tiểu Tứ không buông tay, hắn thật sự quá nhớ tỷ tỷ, trở thành Lâm Tiểu Thất treo đồ, cứ như vậy treo đến buổi tối.
Mấy ngày không nhìn thấy Lâm Tiểu Tứ, Kim Thắng Quang vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Tiểu Tứ, mấy ngày nay ngươi không có ở nhà nha! Gấp gáp chết ta, lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì, sau đó hỏi Lâm Kỳ Phong mới biết, thì ra ngươi đi cầu phúc.


“Thật sự là khó có được nha, tiểu nha đầu ngươi rốt cục có thể ra ngoài chơi, đúng Tây Lâm Tự vui không? Lần đầu tiên ngươi đi ra ngoài, ngươi không phải là nhìn hoa mắt.


Ha ha, ta nói cho ngươi biết, kinh đô này có rất nhiều chỗ vui vẻ, chờ có thời gian, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, ta dẫn ngươi đi ăn bánh đường trắng trên phố Đông Thành.”
“Bánh đường trắng là một món ăn vặt truyền thống rất cổ xưa.

Có bánh đường trắng Giang Tây và bánh đường trắng Quảng Đông, là hai món ăn hoàn toàn khác nhau.

Bánh đường trắng Quảng Đông lần đầu tiên được thành lập vào thời nhà Minh, Thuận Đức Luân Giáo, Quảng Đông, ngày nay là bánh ngọt truyền thống đặc trưng của Quảng Đông, Giang Tây, Hồng Kông và những nơi khác.

Nghe nói là một người bán hàng rong họ Lương khi hấp bánh lỏng lẻo thì lỡ tay làm cho bột rơi xuống mà sáng tạo ra, nó ngọt ngào sảng khoái miệng bật răng dẻo dai, thoạt nhìn đơn giản, công đoạn thực tế rườm rà đến cực điểm: nó là xay gạo, dùng bột gạo giống sau khi lên men, thêm đường cát trắng hấp chín mà thành.

Bánh đường trắng Giang Tây là một loại bánh truyền thống phổ biến trong dân gian Giang Tây, có nguồn gốc từ Nam Xương thời nhà Minh và nhà Thanh, đến thời Kỳ Dân Quốc, loại bánh đường trắng này đã trở thành một món ăn trà thường được chuẩn bị ở cuối các cửa hàng trà lớn trên đường phố Nam Xương.

[Dịch từ Baidu.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận