Mang Theo Cục Cưng Chơi Game

Ngày hôm sau, buổi sáng Diệp Lạc hoàn thành xong 2
tiết học liền theo thói quen login vào game, lại ngoài ý nhìn thấy Thu Dĩnh
đang ngồi uống trà, vì người login trước luôn là anh, sau đó mới đến Thu Dĩnh

Ngồi bên cạnh Thu Dĩnh nói: “Hôm nay sao sớm vậy? Con đâu?”

“Hôm nay thầy nghỉ, cho nên cả buổi sáng đều không có tiết, Lộ Lộ vừa mang bé
đi chơi, chua đi không lâu.”

Diệp Lạc đứng dậy, vươn tay ra
trước mặt Thu Dĩnh, cười tủm tỉm nói: “Phu nhân, khó khi chỉ có 2 người chúng
ta, chúng ta đi dạo đi"

Thu Dĩnh bắt lấy tay anh,
nhờ Diệp Lạc kéo dậy, cười trả lời: “Tốt.”

Hai người rời đi không lâu sau, trong đại sảnh truyền đến một tiếng gầm rú:
“Diệp Lạc! Lại dám bỏ đi!!”

Người qua đường giáp: “Phó Các chủ đáng thương.”

Người qua đường ất ngoáy ngoáy lỗ tai,
bình tĩnh tiêu sái

Người qua đường bính thương hại liếc mắt một cái, cũng bình tĩnh tiêu sái

...

Phố Vân Bạch, con đường Vân Bạch, Thu Dĩnh và Diệp Lạc đang đi trên đường này

Ngọc phiến công tử [chính
là người mặc đồ trắng] hôm nay mặc một

thân cẩm y màu xanh nhạt, tự nhận tiêu sái phe phẩy cái quạt, hắn vốn đi ra
ngoài dạo chơi, lại nhìn thấy Thu Dĩnh và Diệp Lạc, âm âm cười, hừ, nhắn tin
cho Ô Lai bang chủ -- Đồ Long.

“Đại ca, hai người hôm qua em nói với anh, đang đi dạo trên phố Vân Bạc.”

Hôm đó, Ngọc Phiến công tử chạy trốn về, kể chuyện còn thêm mắm thêm muối với
đại ca, nói không xem bang chủ ra gì, tên kia lớn tiếng nói to: “Về sau gặp lại hai người đó, chú em gọi đại
ca, đại ca sẽ giúp chú hả giận!” Cho
nên a, bang chủ sau khi nhận được tin nhắn của Ngọc phiến công tử liền nhanh
chóng chạy qua.

“Ở đâu? em nói kia
hai người ở đâu?”

“Đại ca, chính là hai người đó!” Ngọc
phiến công tử chỉ vào Thu Dĩnh cùng Diệp Lạc nói.

Đồ Long cầm Đồ Long đao hùng dũng đi đến trước mặt Thu Dĩnh và Diệp Lạc, phía
sau còn có 20 tiểu đệ

“Này! Hôm qua là mày khi dễ em tao hả?”

Thu Dĩnh và Diệp Lạc đang đứng trước cửa hàng bán đồ chơi, đang thảo luận nên
mua cho con cái gì, sau đó nghe thấy 1 thanh âm, quay đầu nhìn lại, quýnh, là
một tên to con a!

Nhìn thấy Ngọc Phiến công tử âm hiểm đứng phía sau, nhìn lại tên to con trước
mặt, ách, tiểu nhân bị khi dễ về nhà tìm đại nhân?

Diệp Lạc nhìn thấy Đồ Long, sau đó quay mặt lại không thèm để ý, tiếp tục thảo
luận về món đồ chơi

Đồ Long nhìn thấy roi màu xanh giắt bên hông Thu Dĩnh, trong mắt nháy lên ý
niệm tham lam, sau đó tự nhận khoan hồng độ lượng nói: “ Tụi bây chỉ cần
đưa cái roi đó cho tao, chuyện em tao sẽ không truy cứu nữa.”

Thu Dĩnh và Diệp Lạc đương nhiên không có khả năng nói chuyện cùng hắn, càng
không có khả năng đưa roi mềm cho hắn

“Mấy người kia biết tôi là ai không?” Thu Dĩnh nâng cằm lớn tiếng nói.

“Nga? Mày nói thử xem?!”

“Anh ấy là Diệp Lạc các chủ, còn tôi là Các chủ phu nhân.”

“Ha ha ha ha, mày nói hắn là Diệp Lạc Các chủ? Tao
đã thấy qua Diệp Lạc các chủ, hắn ta cũng không giống nó, hừ, nếu tụi
bây không chịu phối hợp, vậy đừng
trách tao không biết phân phải trái! Các huynh đệ! Lên cho tao!”

Thu Dĩnh nghi hoặc nói khẽ với Diệp Lạc: “Khi nào thì Diệp Lạc Các chủ thay
người?”

Diệp Lạc trả lời: “Trong ấn tượng của anh thì không có.”


Thu Dĩnh: “Ai, khó có lúc có người dám uy hiếm anh nha.”

Diệp Lạc: “Anh nên cảm thấy có lỗi sao?” Anh ghé sát vào bên tai Thu
Dĩnh cười nói: “Ha ha, phu nhân, chúng ta giải quyết trước những người này thì
thế nào?"

Thu Dĩnh nhìn hai mươi mấy người đang nhìn chằm chằm hai người như đàn hổ nhìn
con mồi, gật gật đầu, lấy roi mềm bên hông ra, lắc lắc lắc, tránh đi bang chủ
to con kia, nghênh đón về phía chúng tiểu đệ

Bộ pháp của Diệp Lạc thuận lợi như mây bay nước chảy, gia nhập cuộc chiến,
tránh được bang chủ to con.

Đồ Long vung Đồ Long đao, nhưng mỗi lần đều bị Diệp Lạc né được, hắn càng quơ,
Diệp Lạc càng tránh đi, hắn quơ lại, Diệp Lạc lại tránh đi, kết quả càng đánh
hắn càng tức giận lên, cuối cùng, những tiểu đệ tội nghiệp nhà mình đã mất mạng
dưới 1 đao của Đồ Long, trong chốc lát, chỉ còn lại Đồ Long và Diệp Lạc đứng,
mà Ngọc Phiến công tử kia đã sớm bị một roi của Thu Dĩnh đưa về địa phủ

Đồ Long càng truy đuổi Diệp Lạc càng thấy kinh ngạc, nhìn lại bốn phía chỉ còn
mình mình, nhất thời muốn rút lui, hắn định thần lại, giơ đao về phía Thu Dĩnh,
bộ dáng như muốn liều mạng

Thu Dĩnh nhìn Đồ Long Đao rơi xuống trước mặt mình, lắc lắc roi chuẩn bị nghênh
đón, ai ngờ Đồ Long không hề công kích, Thu Dĩnh cứ đứng đó trơ mắt nhìn hắn bỏ
trốn

Diệp Lạc cũng có chút ngoài ý muốn, trên mặt có chút giật mình, nhưng sau đó
lập tức biến mất, thu lại ám khí về tay áo, sau đó lôi kéo Thu Dĩnh tiếp tục
dạo phố

Hai người tiếp tục đi dạo trong chốc lát, mua cho cục cưng đồ chơi cùng đồăn vặt, sau đó nhận được tin nhắn của Tiếu Lăng Phong

“Diệp Lạc, mau trở về các, chúng ta ở đại sảnh chờ ông.”

Trong đại sảnh Diệp Lạc các

Hai người đi vào, liền cảm nhận được không khí nghiêm trọng, trên mặt mọi người
đều là biểu tình nghiêm túc, ngay cả Tiếu Lăng Phong cũng không có rống giận


Thất Hàn nghiêm túc mở miệng nói: “Diệp Lạc, có người lấy danh nghĩa của cậu đi
lừa người ta.” Dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Gần đây, có một người bước vào
cửa hàng của chúng ta nói, Các chủ của chúng ta mua đồ không trả tiền, chỉ lấy
giấy nợ ra, trước kia cũng
từng xuất hiện tình huống này.” Nói tới đây, anh nhìn thoáng qua Diệp Lạc rồi
nói tiếp: “Cho nên mới trả nợ dùm hắn, nhưng, qua một thời gian sao, chuyện này
càng lúc càng xuất hiện nhiều, hơn nữa số tiền cũng càng lúc càng lớn, bộ tài
vụ phát hiện liền báo với tôi, nhưng theo tôi được biết, lần đó, trên người cậu
mang rất nhiều bạc, không hề mang theo giấy nợ hay ngân phiếu"

“Hôm nay tôi cũng mới biết, có người muốn giả mạo tôi.” Diệp Lạc vuốt cằm nói.

“Hừ, mấy trò xã giao cậu đều đưa cho tôi, hiện tại trong game có đến 80% người
không biết cậu, cậu kêu người ta ngu gì không giả mạo cậu sao!?” Tiếu Lăng
Phong nói thầm, âm thanh nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe được

Diệp Lạc không được tự nhiên khụ hai tiếng, da mặt dày đến mấy cũng không thoát
nổi năm ánh mắt khiển trách kia, “Khụ khụ,
kêu một ít huynh đệ đi nói với mọi người, nếu còn ai tự nhận là các chủ lấy ra
giấy nợ vậy giữ người đó lai, chúng ta sẽ cảm tạ.”

“Đã có biện pháp giải quyết, vậy chúng ta tiếp tục đi luyện cấp đi.” Tự Nhất Mi nói

“ Tôi và A Kì cũng đi luyện cấp.” Phi ngư cười hì
hì lôi kéo Thất Hàn nói.

“Phu nhân, chúng ta cũng đi luyện cấp đi.” Diệp
Lạc trực tiếp kéo Thu Dĩnh ra đại sảnh

Vì thế, cuối cùng chỉ còn lại phó các chủ vĩ đại của chúng ta ngồi một mình trong đại sảnh

“Này! Sao lại đi hết rồi! Mấy người mau trở về cho tôi!!” Tiếu Lăng Phong giơ chân rít gào trong đại sảnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận