Mang Theo Di Động Chạy Nạn Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng


"Mã Thủy Tiên cái người phụ nữ ác độc này, không ngờ lại có thể nhẫn tâm tự tay giết chết con mình.

" Nghe xong lời tên hộ vệ nói, đám người Kim Dục cảm thấy cực kỳ khó tin, trên đời này sao lại có loại mẫu thân độc ác tàn nhẫn như Mã Thủy Tiên được chứ.

Vệ Cửu bĩu môi: “Đâu chỉ có ác độc, mà còn vô cùng ngu ngốc, cô ta tự cho là đã nắm chặt được lão gia của nhà chúng tôi, suốt ngày bắt bọn tôi phải làm cái này làm cái kia, một chút cũng không biết tự lượng sức mình, nên mới nói thôn cô chính là thôn cô, dù cho có thay da đổi thịt thì cũng lên không được mặt bàn.

”Kim Dục giơ chân đá vào người Vệ Cửu: “Nói cô ta thì nói đi, nhắc cái gì mà thôn cô, thôn cô ăn hết cả nhà ngươi hay gì, lại còn xem thường thôn cô!”“Thực xin lỗi, cô nãi nãi, tôi không có ý này, tôi sai rồi, ngài tha cho tiểu nhân đi!” Vệ Cửu ôm đầu xin tha.


Mẹ Kim thấy vậy kéo Kim Dục qua “Được rồi, Tiểu Dục, đừng lải nhải với hắn nữa, chuyện cần hỏi đã hỏi xong rồi, hiện tại chúng ta nên xử lý hắn như thế nào đây?”Vệ Cửu ngẩng đầu: “Đừng nha! Các vị đại nhân tha mạng, tôi! !.

ưm!?”Hắn còn chưa nói xong, thì Lương Nguyên đột nhiên đi tới vặn miệng hắn ra, ném một viên thuốc vào trong ép buộc hắn nuốt xuống, nói: “Ta cho ngươi ăn chính là thuốc độc, nếu muốn thuốc giải độc thì phải làm theo lời của ta, sau khi trở lại bên cạnh Hoàng Bình Nghĩa, không được tiết lộ hành tung của bọn ta, nên nói dối như thế nào thì tự ngươi tìm cách, mười ngày sau ta ắt sẽ cho ngươi thuốc giải.

”Bọn họ không muốn dây dưa với Hoàng Bình Nghĩa, nhưng tâm phòng bị nhất định phải có, bọn họ cần phải làm tốt chuẩn bị mới được, rốt cuộc thì Hoàng Bình Nghĩa cư trú ở Sa thành, mà bọn họ không lâu nữa sẽ phải đi qua Sa thành.

Vệ Cửu muốn khóc: “Nhưng mười ngày sau thì ngài sẽ đưa thuốc giải cho tiểu nhân bằng cách nào? Tiểu nhân lại không biết đi chỗ nào tìm các vị đại nhân.

”Lương Nguyên vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Không cần ngươi đi tìm chúng ta, ta sẽ tự nghĩ cách cho ngươi thuốc giải, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, nếu không thì ngươi cũng chỉ có thể mang theo nội tạng hư thối đi gặp Diêm Vương, cút đi!”Vệ Cửu sờ sờ yết hầu của mình, viên thuốc kia đã phun không ra, hắn trong lòng sợ muốn chết, muốn tiếp tục xin tha, nhưng chỉ cần vừa mở miệng thì sẽ bị Lương Nguyên dùng sống dao đánh vào trên người, sau lại kề đao vào cổ hắn, như muốn nói nếu hắn lại còn dong dài nữa thì sẽ bị rơi đầu ngay.


Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể vừa lăn vừa bò rời khỏi chỗ này.

Sau khi rời xa căn nhà nát, Vệ Cửu vội vàng ôm bụng, bụng hắn đột nhiên đau nhói, trong đầu lại co rút đau đớn, tứ chi cũng vô cùng nhức mỏi.

Hắn trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: "Tên nam nhân vừa rồi rõ ràng không có đánh vào đầu ta, cũng không đánh vào bụng ta, vậy thì tại sao hai nơi này của ta lại đau? Chẳng lẽ là do thuốc độc? Thứ hắn bắt ta nuốt thật sự là thuốc độc sao? Má ơi! Tại sao số ta lại khổ như vậy chứ!”Bên này, Vệ Cửu vừa đi, mọi người liền thắc mắc hỏi Lương Nguyên: “Con lấy đâu ra thuốc độc thế?”Tống thần y cho bọn họ đều là thuốc chữa bệnh, chứ không có thuốc độc nha!Lương Nguyên không chớp mắt nói dối: “Đó không phải thuốc độc, mà là phân hồ ly, tôi chỉ là lừa hắn.

”Trên thực tế, đó thật sự là thuốc độc, là do lúc ở Dương Đà sơn anh trộm tìm dược liệu làm ra, bản lĩnh điều chế thuốc độc là do anh học được từ Tống thần y, chỉ là đám người Kim Dục không biết năng lực của anh, muốn giải thích cũng không được, nên anh cũng chỉ có thể nói dối.

Kim Dục đám người: “! ! ” Phân hồ ly?Kim Dục nhìn nhìn Tuyết Đoàn đang ở bên cạnh, sau đó nhíu mày: “Hắn sẽ tin sao? Hắn nếu là đi tìm đại phu khám bệnh thì phải làm sao bây giờ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận