Mang Theo Di Động Chạy Nạn Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng


Đám người Kim Dục lúc này vẫn đang không ngừng lên đường, buổi sáng sau khi hạ sốt, Kim Dục cũng không phát sốt nữa, đến trưa thì cả người hoàn toàn bình phục.

Vì tiết kiệm thời gian, Đám người Kim Dục cũng không có nhóm lửa nấu cơm, dọc theo đường đi toàn là ăn thức ăn nhanh.

Ba ngày sau, con đường dần dần hẹp lại, khắp nơi đều là núi cao, đám người Kim Dục dường như đã tiến vào trong một cái thung lũng.

Mà giờ phút này ở phía trên thung lũng, có một người đứng trên cây, từ xa đã thấy được hai cổ xe bò cùng với xe ngựa của bọn họ.


Vừa nhìn thấy thân hình cường tráng của bò rừng vương, hắn ta liền giật mình sợ hãi, vội vàng leo từ trên cây xuống đi thông báo cho các đồng bọn ở gần đó, thông tin được lần lượt truyền xuống, không lâu sau, liền có mấy tảng đá lớn từ trên núi lăn xuống chặn đường mấy người Kim Dục, ngay sau đó lại có mười mấy người cầm đao cùng cung tên từ trên núi chạy xuống, đứng ở phía sau tảng đá, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người Kim Dục.

“Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?”Những người này đều mặc trang phục binh lính màu đỏ của Xích Vân quốc, cả người lộ ra khí chất chính trực, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Vừa nhìn thấy những người này, trong lòng Lương Nguyên liền nhận ra bọn họ là tướng sĩ Xích Vân quốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bọn họ hẳn là thuộc hạ của vị Diêm tướng quân đóng quân cố thủ tại Nham Cốc Thành kia.

“Tráng Tráng, dừng lại!” Lương Nguyên kéo chặt dây cương hét lớn, muốn làm cho bò rừng vương dừng lại, nhưng nó chẳng những không dừng, mà còn khịt mũi lao về phía trước.

Những người này dùng tảng đá chặn đường đi của nó, đây hoàn toàn là đang khiêu khích, cho nên nó muốn đánh với đám người xấu xí này một trận, để cho bọn họ biết ai mới là lão đại.

Thấy xe bò còn không chịu dừng, những tướng sĩ Xích Vân đó lập tức nghiêm túc lên, đem cung tên nhắm ngay bò rừng vương cùng với Lương Nguyên đang đánh xe.

“Dừng lại!” tướng sĩ Xích Vân đứng đầu hô to: “Không được tiếp tục đi nữa, nếu không chúng ta liền bắn tên!”“Tráng Tráng, mau dừng lại.

” Nhìn thấy Tráng Tráng lại không nghe lời, Kim Dục liền vội vàng từ trong xe đi ra.


Cô vừa mở miệng, bò rừng vương liền không cần suy nghĩ mà lập tức dừng lại, chênh lệch đối xử rất nghiêm trọng.

Lương Nguyên lười so đo với nó, anh xuống xe đi tới ôm quyền nói với những tướng sĩ Xích Vân đó: “Các vị quân gia đừng bắn tên, chúng tôi là lưu dân chạy nạn từ phủ Liễu Châu tới, không phải là người xấu.

”Anh vừa nói vừa móc hộ tịch chứng minh từ trong ngực ra: “Đây là hộ tịch chứng minh của bọn tôi, mời các tướng sĩ xem qua.

”Đám người cha Kim cũng đều nhanh chóng xuống xe, sợ hãi cầm lấy hộ tịch chứng minh đưa qua.

Tướng sĩ Xích Vân phái một người leo qua tảng đá lớn, tới lấy hộ tịch chứng minh về giao cho tướng sĩ dẫn đầu xem.

Còn Đám người Lương Nguyên thì quy cũ đứng đợi ở bên cạnh xe ngựa.


Binh lính liếc nhìn hộ khẩu một cái, lập tức giật mình kinh hô: “Thật đúng là từ phủ Liễu Châu tới, các ngươi cũng thật là có bản lĩnh, lại có thể từ nơi xa như vậy chạy được đến đây.

"Hắn nhìn mấy người Lương Nguyên thêm vài lần, ánh mắc sắc bén đảo qua từng người bọn họ.

Trong lòng nói thầm, nhóm người này cũng thật kỳ lạ, trong đám bọn họ có nam nhân trung niên bị cụt một chân, có thiếu nữ ốm lòi xương, có mấy đứa nhóc không lớn không nhỏ, trong đó còn có một đứa bé gái có vấn đề về đầu óc, vẫn luôn trốn ở sau lưng một bé gái khác, chỉ vào hắn trộm cười, ngoài miệng còn nói cái gì mà người lớn đỏ, lính đỏ, dù đỏ! ! Chỉ là một đám người mạnh yếu không đều như vậy, làm cách nào mà có thể từ nơi xa như Liễu Châu phủ tới được đây, lúc đi ngang Sa thành không có gặp phải Mạn nhân hay sao?Quá kỳ lạ!“Trừ bỏ hộ tịch chứng minh, các ngươi còn có cái gì có thể chứng minh các ngươi là bá tánh Xích Vân quốc?” Tướng sĩ nghiêm túc hỏi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận