Mang Theo Di Động Chạy Nạn Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng


Bạch hồ có thể được ở lại bên người Kim Dục, làm cho một ít động vật có linh tính trong núi rất là hâm mộ.

Chúng nó cũng muốn được ở lại bên cạnh dị loại thơm ngọt kia.

Kết quả là mấy ngày tiếp theo, Kim Dục khi đi trên đường lúc nào cũng có thể thấy được đủ loại dã thú xuất hiện ngay trước mắt cô như hươu sao, thỏ trắng lớn, báo đen, sói hoang! ! Làm cho cô sởn cả da gà, mấy con động vật này đều là thừa lúc mấy người cha Kim không chú ý xuất hiện trước mặt cô, ý tứ muốn biểu đạt cũng rất rõ ràng.

Cầu nhận nuôi!Nuôi không nổi nha!Cô cũng không có khả năng nuôi hết tất cả động vật trong núi đi!Linh tuyền của cô có hạn! Phải tiết kiệm để sau này còn dùng trồng trọt nha!Đúng vậy, trồng trọt.

Nước linh tuyền còn có tác dụng thúc đẩy thực vật sinh trưởng, trồng ra lương thực khẳng định là không tầm thường, trong di động của cô có bán đủ loại hạt giống cây ăn quả, chỉ cần nỗ lực trồng trọt, hẳn là sẽ có được thành quả không ngờ tới.

Cho nên nước linh tuyền không thể toàn bộ đều dùng để nuôi động vật được.


Nuôi một hai con thì còn được nhưng nuôi nhiều thì không ổn, ít nhất hiện tại không nuôi được, hiện tại cô còn phải đi chạy nạn, không có chỗ ở cố định sao có thể nuôi nhiều động vật như vậy được, cũng không thể vẫn luôn ở trong núi sâu nha.

Rốt cuộc thì cô là bởi vì có linh tuyền mới có thể hấp dẫn động vật, được chúng nó thích, nhưng tới lúc nước linh tuyền đã bị uống hết rồi thì sao?Nước linh tuyền cũng không phải là lấy mãi không hết, dã thú nhiều khẳng định cũng có lúc uống xong, không có linh tuyền, dã thú còn sẽ thân thiết với cô sao?Cô đánh cược không nổi!Vẫn là phải nhanh chóng rời núi, đừng nghĩ đến chuyện nuôi nhốt mấy con dã thú này, cô cũng không có năng lực lớn như vậy.

Kim Dục làm lơ mấy con động vật đó, nhìn thấy thỏ con đáng yêu cũng không dám nói nuôi nó, nhưng ăn thì có thể ăn được nha.

Tiểu bạch thỏ: “! ! ” Ta hiện tại không đi theo còn kịp không?Ta đáng yêu như vậy, ngươi sao có thể nỡ ăn ta.

Tối đến mưa to, sấm chớp đinh tai nhức óc, trong núi tiếng nước mưa rơi xuống lạch tạch vang lên, khắp nơi một mảnh ẩm ướt, bùn đất vừa mềm vừa trơn, vừa đi một bước thì dưới chân tất cả đều là bùn, giày thì nặng trĩu.

Trong sơn động rộng mở, bò rừng vương ngủ ở nới sâu nhất trong sơn động để tránh mưa, bạch hồ nằm sấp trên lưng nó, một bò một hồ ở chung hài hòa ngủ ngon lành.


Trên bếp lửa nhỏ tạm thời chất đầy đá đang hầm một nồi thịt thỏ, mùi thơm của thịt tỏa ra bốn phía, đám người Kim Dục ngồi quây quanh thành một vòng ăn đến mức miệng toàn dầu mỡ“Ăn ngon, hai con thỏ này ăn quá ngon!”"Cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt, tôi đều đã không đành lòng rời núi.

"“Không rời núi không được, cũng không thể vẫn luôn ở trong núi sâu làm dã nhân.

”“Trong núi tóm lại không an toàn, dễ dàng xảy ra chuyện nha, chúng ta vẫn là phải đi ra ngoài tìm một chỗ để định cư.

”Lương Nguyên nhổ ra một miếng xương: “Dựa theo tốc độ hiện tại của chúng ta, đi thêm khoảng mười hai ngày nữa hẳn là có thể rời núi, đến lúc đó mọi người đều cần phải chuẩn bị sẵn sàng, đem tất cả đồ vật có giá trị trên người đều giấu kỹ.

”“Ừm Ừm, nhất định rồi.

” Mọi người đồng thanh gật đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận