Cứ dần dần cô đã có thói quen có thể nhanh chóng bình tĩnh, dời đi sự chú ý, nghiêm túc làm chuyện mình phải làm trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Cho nên dù đã trải qua việc như vừa rồi, cô cũng có thể bình tĩnh lại trong năm phút đồng hồ.
Phong cách của phát thanh viên ở niên đại này hơi khác với mấy thập niên sau.
Tư thế đoan trang, phát âm rõ ràng, hơi thở có chừng mực nhưng lại có lực, tinh thần trông rất phấn chấn, giọng nói thì vang rõ đầy uy lực.
Khương Minh Trà nghe mà chỉ muốn đứng lên múa may theo.
Tập luyện một ngày, Khương Minh Trà cảm giác lưỡi của mình phát âm tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Lúc luyện tập, mẹ Cố cũng sửng sốt một chút.
Sao giọng này giống như đúc với giọng trong radio thế?
Thậm chí còn nói nghe hay hơn cả người trong radio nói nữa!
"Minh Trà à! Như con thì chắc chắn không thành vấn đề rồi!"
Mẹ Cố nói lời thề son sắt, giống như ngày mai Khương Minh Trà có thể lên làm phát thanh viên ngay được.
Khương Minh Trà cong mắt: "Chưa chắc đâu ạ, hôm nay còn có thời gian, con sẽ luyện tập thêm một chút nữa.
"
"Sao lại không, cháu tin thím đi, nếu cháu không được chọn thì tên thím sẽ viết đảo ngược lại!"
Mẹ Cố không biết chữ nhưng vẫn dõng dạc nói.
Khương Minh Trà biết mẹ Cố vì cổ vũ mình, cô mỉm cười đáp: "Vâng, cháu tin tưởng thím.
"
Trong lòng mẹ Cố thoải mái, khóe miệng cong lên, hỏi như trêu đùa: "Radio dùng tốt không?"
Khương Minh Trà: "! "
Mẹ Cố: "Thím nói rồi, đừng nhìn thằng nhóc Tứ Diễn kia suốt ngày trưng ra cái mặt khó ưa, nó cũng tinh tế lắm đấy.
"
Lúc nói những lời này, mẹ Cố còn cười thêm, tai Khương Minh Trà đều nóng cả lên.
Chỉ là còn chưa biết phải đáp như thế nào, người nhà họ Khương đã tới.
Người đến là mẹ của nguyên chủ.
Bà ta đến cửa sân, gõ cửa, bình tĩnh đứng ở đó: "Minh Trà.
"
Mẹ Cố nhíu mày.
Nói thật, nếu không phải nể mặt Minh Trà, bà cũng không muốn đón tiếp mụ đàn bàn tệ hại này.
Con gái đi lấy chồng, không có một chút của hồi môn nào, cũng không sợ con gái nhà mình bị nhà chồng xem thường.
Bà nặn ra một nụ cười: "Ái chà, sao thông gia lại đột nhiên đến đây thế? Không nói trước một tiếng nữa, mau vào đi.
"
Mẹ Khương gật đầu, đi vào nhà, nhìn thấy radio đặt ở trên bàn, mí mắt khẽ động đậy.
Khương Minh Trà cũng đứng lên, cầm lấy cái ly trong phòng bếp đi rửa rồi rót nước nóng không có thêm linh tuyền vào trong: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Con quên mang theo cái gì nên cố ý đưa đến cho con sao?"
Người mẹ này của nguyên chủ sẽ không tự dưng đến mà không có chuyện gì.
Trong nội dung quyển sách, từ nhỏ nguyên chủ đã bị tẩy não, cho dù là ở nhà họ Cố hay là ở nhà họ Tống thì vẫn luôn nhớ thương nhà mẹ đẻ của mình.
Bản thân không dám ăn không dám mặc, có thứ gì tốt cũng muốn đưa về nhà mẹ đẻ.
Sau đó Khương Minh Mai không nhìn nổi.
Mọi thứ ở nhà họ Tống là của con trai cô ta, lại bị Khương Minh Trà mang về nhà mẹ đẻ, vậy không phải người chịu thiệt là con trai cô ta sao?
Tóm lại Khương Minh Trà chắc chắn, bây giờ mẹ Khương đột nhiên tới đây chắc chắn là có chuyện.
Hơn nữa tám chín phần là tới vì cái radio kia.
Cho nên Khương Minh Trà tiên hạ thủ vi cường, đào cho bà ta một cái hố trước.
Quả nhiên mẹ Khương vừa nghe xong thì hơi ngơ ngác.
Lúc này bà ta mới nhìn thẳng vào mặt đứa con gái lần đầu tiên, người mà tới giờ bà ta vẫn chưa bao giờ thích nổi.
Vừa nhìn thấy đã khiến bà ta ngây ngẩn.
Ở trước mặt là một nữ đồng chí có làn da trắng trẻo, nước da hồng hào, còn xinh đẹp hơn cả những thanh niên trí thức đến từ thành phố.
Đó là đứa con gái nhút nhát rụt rè không ngóc đầu lên nổi của bà ta sao?