Công xã bị ép tới đường cùng, dứt khoát học theo trạm máy móc nông nghiệp tổ chức thi tuyển tay lái máy kéo, cũng đề ra ba hạng mục dự thi.
Căn cứ vào mỗi hạng mục mà chấm điểm theo biểu điểm cho sẵn, cuối cùng chọn ra từ đám xã viên và thanh niên tri thức một người thích hợp với vị trí phát thanh viên.
Kết quả được công bố trong vòng một ngày.
Hôm nay nếu như không có ai báo cáo nặc danh hoặc công khai phản đối, hai phát thanh viên được chọn sẽ thành ván đã đóng thuyền.
“Ừm.
”
Khương Minh Trà mỉm cười: “Tôi biết rồi.
”
“Ừ.
”
Cố Tứ Diễn thấy cô quả thật không quá căng thẳng, nên cũng gật đầu khe khẽ: “Trưa nay tôi sẽ về nhà với cô, như cô làm xong trước thì cứ chờ tôi một lát.
”
Sau vụ cày mùa xuân, hiện giờ chủ yếu chỉ cần nhổ cỏ, bón phân, bắt sâu và tát nước.
Nhổ cỏ là công việc của các nữ đồng chí.
Hiện tại phân bón cũng chưa phải phân hóa học, mà là phân từ gia súc gia cầm của các hộ gia đình.
Bắt sâu chủ yếu là công việc của nữ giới và trẻ em.
Tay lái máy kéo như Cố Tứ Diễn, hiện tại chủ yếu phụ trách tát, đổ nước, so với khi cày bừa thì nhàn nhã hơn nhiều, thời gian cũng càng thêm dư dả, tự do.
Đi tới công xã, ngoài cửa đã đồng nghìn nghịt.
Mọi người đều tới đây để tham gia tuyển chọn làm phát thanh viên.
Trong đó quả thật có không ít nữ đồng chí được gia đình ưu ái theo cùng, túm năm tụm ba như tổ ong, muốn nhìn cho rõ tờ công bố ở ngoài cửa công xã.
Cố Tứ Diễn nhìn thấy nhiều người như vậy thì khẽ nhíu mày, đứng ra đằng trước Khương Minh Trà che chắn.
Anh vóc người cao to, thị lực tốt.
Không cần chen vào trong, vẫn có thể nhìn thấy chữ trên tờ công bố, sau đó thuật lại cho Khương Minh Trà.
Tóm gọn lại, lần này sẽ thi viết trước, sau đó tiến hành khảo hạch chuyên nghiệp, cuối cùng tiến hành kiểm tra tư tưởng và lối sống.
Phải qua được bài thứ nhất, mới có thể làm bài thứ hai.
Khương Minh Trà gật đầu, cũng được thôi, cũng không khác là mấy so với quá trình hội khảo của học sinh, sinh viên đời sau.
Những người xung quanh cũng nghe thấy thông tin, biết được còn phải thi viết, người không biết chữ định bụng tới đây thử vận may tự giác ra về, đoàn người cũng thưa thớt đi nhiều.
“Tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc đi, không phải ở lại với tôi đâu.
”
Người đằng trước nghe được giọng nói của cô thì lập tức quay đầu lại, nhướng mày: “Minh Trà, em tới thật à?”
“Nghe mẹ nói em vì vị trí phát thành viên này mà còn bỏ tiền mua một chiếc radio, chị còn tưởng là giả nữa chứ, ha ha.
”
Người vừa tới là Khương Minh Mai.
Ngày hôm đó mẹ Khương không mượn được chiếc radio, còn bị Khương Minh Trà chơi cho một vố, tức giận đi thẳng tới nhà họ Tống, tìm Khương Minh Mai mắng cho một trận té tát.
Từ nhỏ đến lớn, Khương Minh Trà nghe lời Khương Minh Mai nhất.
Bà ta bảo Khương Minh Mai đi tìm cô, nhất định phải giáo huấn cô cho đàng hoàng, radio cũng phải đòi về đây.
Trước khi đi, bà ta còn cố ý bảo rằng, Khương Minh Trà đã xinh đẹp hơn trước nhiều rồi.
Khương Minh Mai không coi chuyện ấy ra gì.
Cô ta là người chứng kiến Khương Minh Trà trưởng thành, tính cách của cô như thế nào, cô ta còn không hiểu hay sao?
Hiện giờ bỗng dưng bướng bỉnh như thế, nhất định là vì tới nhà họ Cố rồi, cảm thấy có người chống lưng, mẹ Cố lại chắc cũng đã nói không ít lời khó nghe về nhà họ Khương bọn họ với cô rồi.
Nhưng một bên máu mủ ruột rà đã chung sống mười mấy năm trời.
Một bên là nhà chồng mới gán thân được một tháng.
Cô ta tin chắc rằng Khương Minh Trà có thể phân rõ tốt xấu.
Còn chuyện cô ngày càng xinh đẹp hơn sao?