Khương Minh Mai tức nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lôi Khương Minh Trà đi rút gân lột da.
Con nha đầu chết tiệt kia, cũng lắm trò thật đấy, để xem cô ta có xé nát miệng nó ra không.
Chừng vài phút sau, Chu Vĩnh Quang đi ra, tiếp đón mọi người vào tham gia thi viết.
Vừa trông thấy bên ngoài công xã có nhiều người vây quanh như thế, anh ấy cũng giật hết cả mình.
Danh sách báo danh làm gì có nhiều người như vậy, bọn họ cũng chưa kịp chuẩn bị nhiều đề thi như thế.
Ấy thế mà số người vào tham gia thi còn chưa đến một nửa.
Trong đó, phần lớn là thanh niên trí thức.
Nếu như không thi trình độ văn hóa, bọn họ đều muốn thử một chút.
Bây giờ lại định thi dăm ba cái tri thức, văn hóa gì gì đấy, bọn họ thử thế nào được.
Đoàn người hùng hổ rời đi, chỉ chửa lại Chu Vĩnh Quang vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Công xã không có nhiều bàn ghế như vậy, cũng không có nhiều chỗ trống để ngồi, nên đã mượn sân của trường tiểu học ở công xã.
Nhưng hiện giờ vùng nông thôn nghèo nàn, trong phòng học toàn là bàn gỗ nát bươm, học sinh đều phải tự mang ghế tới trường mà ngồi.
Cho nên bọn họ cũng không có nơi nào như trường thi.
Ngoài sân thể chất được bày khá nhiều tảng đá được san phẳng, mỗi tảng đá đều có khoảng cách nhất định, đảm đương vị trí “Cái bàn”.
Đằng sau tảng đá lớn còn có một cục đá nho nhỏ, thấp hơn, chính là “Băng ghế”.
Khương Minh Trà tuy lớn lên ở cô nhi viện, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô làm bài thi ở ngoài trời như thế này.
Cô cảm khái, học sinh của thời đại này cũng không dễ dàng gì, sau đó chuyên tâm làm bài.
Đề bài rất giống đề thi ngữ văn của thời sau, chủ yếu là lý giải ngôn ngữ và biểu đạt, cùng với một vài câu liên quan đến bộ máy nhà được.
Cô là học sinh khoa văn, trước kia còn từng ôn thi đại học, mấy đề thi này đối với cô mà nói quả đúng là dễ như trở bàn tay.
Câu hỏi hành chính thì càng khỏi phải nói.
Vì thế, chưa hết nửa thời gian, Khương Minh Trà đã làm xong, còn kiểm tra lại hai lần.
Khi kiểm tra, cô còn không kìm được mà cảm thán, vốn dĩ cô định viết nhiều chuyên môn và chiều sâu hơn, nhưng nguyên chủ lại là học sinh tiểu học.
Cô sợ bị lộ tẩy, mấy ngày nay cầm giấy có chữ viết của nguyên chủ mà luyện cho giống hết lần này đến lần khác, cũng không phải không nhìn ra được chữ, chỉ là hơi kỳ lạ mà thôi.
Về sau cô còn phải tìm một lý do chính đáng, sau đó luyện chữ cho nghiêm chỉnh.
Trùng hợp thay Khương Minh Mai ngồi ở ngay phía sau cô.
Nhìn thấy Khương Minh Trà mới đó đã ngừng bút, trong lòng cô ta cười lạnh.
Cô em gái này của cô ta, trước kia khi còn học tiểu học đã không chịu nghe giảng bài, chỉ muốn đi nhặt phân sâu, bắt sâu nhổ cỏ kiếm chút tiền.
Cả nhà sợ cô ta một mình lên học cấp hai sẽ buồn, cũng mong Khương Minh Trà có thể dựa vào việc tốt nghiệp cấp hai, tìm một nhà chồng tốt hơn, kiếm nhiều sính lễ hơn.
Nhưng trên thực tế, Khương Minh Trà lại chẳng học được gì ở trường cả.
Tới cô ta cũng không bằng.
Huống chi cô ta còn có Tống Khải Văn nghe ngóng đề bài giúp từ trước.
Thi làm phát thanh viên, cái lợi thứ nhất là có thể sỉ nhục Khương Minh Trà thỏa thuê.
Cô ta nhất định phải đạt được.
Chu Vĩnh Quang nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã hết, bèn bảo mọi người chủ động nộp giấy trả lời câu hỏi lên.
Khương Minh Trà là người anh ấy kéo tới đây, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng hết sức hy vọng cô trúng tuyển.
Vậy mà giờ mới thi vòng đầu tiên, mà cô viết được một nửa đã bỏ bút, chắc chắn sẽ trượt!
Chờ đến khi Khương Minh Trà nộp bài thi, Chu Vĩnh Quang cũng không đành lòng xem bài thi của cô.
Không có mấy ai tham gia kỳ thi viết, chỉ một lát là chấm điểm xong, bọn họ ở bên ngoài chờ kết quả.
Khi kết quả được công bố, người thông qua vòng thi viết sẽ lập tức tham gia phỏng vấn.
Khương Minh Trà đứng bên ngoài đợi một lúc, có nhiều người cũng đứng đợi, nhưng mãi không thấy kết quả nên đã về mất.
Ôi trời ơi, chức phát thanh viên nho nhỏ mà thôi, còn đòi thi thố, lại còn ra đề toàn những thứ bọn họ không biết, chờ cái rắm ấy, lãng phí thời gian!
Phần lớn thanh niên tri thức đều ở lại.
Bọn họ thảo luận đề bài với nhau, nhìn thấy Khương Minh Trà đứng ở một bên, Hoàng Kiều Kiều châm biếm: “Có người mặt dày thật đấy, tưởng mình có thể đỗ thật hay sao nhỉ.
”
Bạch Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn Khương Minh Trà một cái, thấy cô lẻ bóng một mình, còn những người khác đều túm năm tụm ba, bàn tán đủ chuyện.
Cô ta nhíu mày, giữ tay Hoàng Kiều Kiều: “Đừng nói nữa.
”
Hoàng Kiều Kiều quặp miệng: “Cho dù tôi không nói, thì cô ta cũng đâu có đỗ được.
”
Vừa nói dứt câu, Chu Vĩnh Quang đã cầm danh sách đi ra, vẻ mặt vừa sững sờ vừa ngờ nghệch, chẳng khác nào đụng phải quỷ.
Mọi người bỗng thấy hồi hộp vô cùng.
Vẻ mặt như vậy là sao?