Nam chính Tống Khải Văn giai đoạn trước lang thang, nhưng sau khi bám vào làn gió năm 82 thị trường rộng mở, xuống biển kinh thương kiếm được rất nhiều tiền.
Khương Minh Mai làm vợ nghèo của anh ta, sau khi Tống Khải Văn trải qua chìm nổi Thương Hải và chìm nổi tình trường thì lựa chọn trở về với gia đình, cả nhà sống hạnh phúc.
Về phần nguyên chủ? Khương Minh Mai vừa ổn định địa vị xong liền dứt khoát giết chết đứa em gái ngay cả công năng sinh đẻ cũng không có, lại suốt ngày điên điên khùng khùng.
Nghĩ đến kết cục thê lương của nguyên chủ sau khi gả đi, Khương Minh Trà rùng mình một cái.
Biến thái!
Lúc Khương Minh Trà nghĩ đến kịch bản, Cố Tứ Diễn đã thắp sáng đèn dầu lên.
Người đàn ông mặc một bộ áo trắng đã giặt đến sờn chỉ, quần áo rất lớn, còn có thể nhìn thấy áo ba lỗ bên trong.
Loại áo ba lỗ này Khương Minh Trà đã nhìn thấy rất nhiều ông cụ mặc rồi, đều là kiểu xễ xuống, nhưng người đàn ông trước mặt cao 1m85 trở lên, cái áo ba lỗ kia mặc trên người anh không lớn không nhỏ vừa vặn, chỗ lỗ ra đường cong cơ bắp rắn chắc mướt mát.
Tay áo được kéo lên lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, nhô ra gân xanh mạch máu, lộ rõ ràng sức mạnh của người đàn ông này.
Da thịt màu đồng cổ, dù là không thấy rõ mặt, nhưng chỉ từ thân hình, cao lớn, thô kệch, hormone tràn trề.
Khương Minh Trà chỉ liếc mắt, cũng không nhịn được cảm khái, trách không được anh là đối tượng nữ chính Khương Minh Mai ‘thẩm du’ lúc đêm khuya hay nghĩ đến! Dáng người quả thật không tệ.
Anh chẳng thèm ngó tới Khương Minh Mai, phải nói là chẳng thèm ngó tới tất cả phụ nữ.
Khương Minh Trà xưa nay không là người mặt nóng dán mông lạnh.
Nhưng cô lúc này không thể đi.
Chỉ cần vừa trở về, cha mẹ nguyên chủ ngựa không dừng vó liền đóng gói cô bán cho nhà đội trưởng.
Nghĩ đến cái này, phản ứng đầu tiên của Khương Minh Trà chính là chạy, nhưng lại lập tức ý thức được đây là niên đại 1970, nhân khẩu di động được quản rất nghiêm.
Đi nơi nào đều cần thư giới thiệu, còn chưa chạy ra huyện thành đã bị dân binh xem như ‘dân đen’ mà bắt lại.
Cho nên biện pháp tốt nhất!
Đang nghĩ ngợi, mẹ Cố vốn đang khẩn trương không được nghe được động tĩnh đến đây.
Cửa phòng mở rộng, cũng không cần đẩy cửa, đi tới cửa liền có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Cô gái gầy gò nho nhỏ ngồi dưới đất, đứa con trai không bớt lo nhà mình vậy mà liền đứng ở bên cạnh!
Con trai nhà mình, mẹ Cố dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, khẳng định là Cố Tứ Diễn đạp con gái nhà người ta từ trên giường xuống dưới.
Minh Trà nhỏ như vậy gầy như vậy, con trai nhà mình to gấp hai lần con gái người ta, đạp cô bị thương thì làm sao bây giờ? !
"Cố Tứ Diễn!"
Mẹ Cố nổi giận đùng đùng đi tới, vẻ mặt đau lòng đỡ Khương Minh Trà đứng lên, "Con có phải đàn ông hay không? !"
Khương Minh Trà: "? ? ?"
Cố Tứ Diễn khóe miệng co giật: "! "
Cha Cố không yên tâm nên theo chân mẹ Cố nghe vậy thì dừng lại, ông ấy không nên xuất hiện.
Không muốn nói nhiều với mẹ, Cố Tứ Diễn vừa bận rộn cả ngày trở về mệt mỏi nhấn nhấn mi tâm, "Con không phải đàn ông, mẹ cũng đừng cưới vợ cho con làm gì cả, mang người này đi đi.
"
Khương Minh Trà: "! ? ? ?"
Mẹ Cố cũng bị nghẹn lời, hơn nửa ngày, gạt ra một câu: "Không được!"
"Người của toàn thôn đều biết Minh Trà là cô vợ mẹ cưới về cho con, nếu con đuổi Minh Trà đi, những người khác sẽ thấy thế nào? !"
"Còn có con, tuổi đã cao, mấy đứa chơi với con khi còn bé người ta đã sinh bảy tám đứa con rồi, còn con vẫn là một tên lưu manh, con biết bên ngoài nói gì không, nói con thích đàn ông!"
Cố Tứ Diễn rất bực bội, lời nói ra có thể trực tiếp nghẹn chết người: "Con không phải đàn ông, thích đàn ông có vấn đề gì?"
Khương Minh Trà trừng lớn mắt, không dám tin, ánh mắt chậm rãi dời xuống, xem xét mông Cố Tứ Diễn, trong đầu hiện lên câu nói thịnh hành trên mạng xứ Đài—— kiều thí nộn nam[1]!
[1] Là từ ngữ mạng trào phúng đàn ông có vẻ ngoài như con gái (mông to).
Ánh mắt một lời khó nói hết kia giống như không nói gì nhưng mà giống như cái gì cũng hiểu rõ, Cố Tứ Diễn muốn xem nhẹ cũng không được.