Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Ôi… Thước Nhạc quay người, đặt Miu Miu lên trên, “Bảo bối, đừng sợ đừng sợ…” Kiểm tra từ trên xuống dưới thấy thằng bé không sao, chỉ mang vẻ nghi ngờ nhìn cậu, thằng nhóc cũng không phán đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Miu Miu không sao thì tốt rồi. Nó nghiêng đầu, “Ba ba, chảy máu.” Miu Miu đột nhiên hơi sợ hãi chỉ vào mũi Thước Nhạc, mũi nhỏ phình lên sắp khóc đến nơi.

Thước Nhạc lau qua, là xuất huyết, “Đừng sợ… ba ba không cẩn thận va phải thôi.” Thực tế vì đột nhiên tiêu hao tinh thần lực, hơn nữa lại bị đạn va vào, cậu lại chưa từng trải qua những trường hợp như vậy, máu mũi cũng do đột nhiên dùng quá nhiều tinh thần lực tạo thành, cũng không có chuyện gì.

“Bên này…”

“Trời ơi… ngài không sao chứ.”

Trong chớp mắt, không ít người xông tới, họ đều chứng kiến cảnh Thước Nhạc bị nã súng, vốn nghĩ cậu không chết cũng sẽ trọng thương, không ngờ, thoạt nhìn cũng không quá nghiêm trọng.

Thước Nhạc khoát tay, cũng không đứng lên, lực va chạm của đạn rất mạnh, cơ thể cũng bị ảnh hưởng, cậu cần bình ổn lại, ngăn lại người bên cạnh muốn ôm Miu Miu đi.

Lấy ra di động gọi cho Khúc Phàm, “Em vừa nãy ở khu Vương Phủ bị nã súng.” Đưa điện thoại cách xa một chút, “Vâng, không sao. Miu Miu cũng không sao. Được, em chờ anh tới.”

Gác máy, người vây quanh đã bị cảnh sát tới cách ly, “Thưa ngài, ngài sao rồi?” Một cảnh sát đi tới cạnh Thước Nhạc, cậu thoạt nhìn rất khốn đốn, nhưng theo quan sát của cảnh sát cũng không bị bắn trúng.

“À, tôi vẫn tốt.” Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cậu đã đưa linh khí đi khắp cơ thể, chữa trị những nơi không khỏe, có điều đầu vẫn còn hơi ong ong.

Ngồi dậy, lấy khăn ướt từ đâu đó ra, lau lau mũi, “Ừm, tôi rất tốt.” Hiện tại, trong đầu cậu chỉ có một câu hỏi rằng ai muốn giết cậu.

Ở khu trung tâm của thủ đô xảy ra án đấu súng, đây tuyệt đối là án lớn, cho nên cảnh sát rất nhanh đã phong tỏa nơi này, tổ trọng án thành phố cũng đã đến.

Tổ trưởng tổ trọng án Trương Tề nhận được điện thoại, dẫn theo thành viên trong tổ tới. Hắn vừa vào tổ trọng án được một năm, phá được rất nhiều vụ án, nhận được điện thoại báo nguy, suy nghĩ đầu tiên của hắn là quá điên cuồng rồi, thế mà có người dám ở khu trung tâm giết người như vậy, đây quả thật chính là ra tay trên đầu thái tuế*, sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Việc này nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn.


*ra tay trên đầu thái tuế: aka nhổ râu nơi miệng cọp

“Người bị hại sao rồi? Còn sống chứ?” Vừa xuống xe, Trương Tề đã hỏi cảnh sát tuần tra bên cạnh.

Cảnh sát kia mang vẻ mất tự nhiên, “Ừm, cậu ta khỏe.”

Trương Tề quay qua, “Ý gì?”

“Cậu ta ngoài việc chảy máu mũi, không bị thương tổn gì.”

Cơ thể hơi ngưng lại, “Vừa rồi không phải báo lên cậu ta bị năm sáu viên đạn bắn trúng sao, cậu lại nói cậu ta không hề bị thương?”

“Đúng vậy, tình huống cụ thể thì ngài vẫn nên tự xem đi thôi.”

Trương Tề dẫn theo đám người đi về phía hiện trường vụ án, đây là một cửa hàng đồ chơi, trước cửa rối tinh rối mù, bên cửa sổ vỡ nát còn có mấy đầu đạn, đều đã thoát khỏi vỏ, còn có vỏ đạn cách đó không xa, tất cả có bảy viên, bắn ra ở khoảng cách chưa tới ba mét, không ai có thể tránh thoát. Đeo bao tay cầm đầu đạn lên nhìn, hoàn hảo không chút biến dạng, thậm chí còn không có cả dấu vết va chạm, rất kỳ lạ.

Để cấp dưới đi thu thập vật chứng, điều tra nhân chứng xung quanh, Trương Tề đi vào cửa hàng đồ chơi, thấy người bị hại đang ngồi trên ghế trong cửa hàng, mặc quần bò áo T-shirt đơn giản, tuổi không lớn, thoạt nhìn rất trẻ, trong lòng ôm đứa trẻ khoảng một tuổi. Cậu ta đang nhìn đứa nhỏ chơi Transformers, tâm trạng cũng không quá xấu, cơ thể không có nơi nào có vẻ chật vật, không thể tưởng tượng được cậu là người bị hại của trận đấu súng vừa qua.

Thước Nhạc vốn cũng muốn để bản thân nhìn thật hơn chút, nhưng linh khí tẩm bộ khiến cậu nhìn rất tốt, tinh thần lực bảo vệ nên ngay cả quần áo cũng không bị rách gì, cho nên, lau máu mũi xong, cậu không có gì không ổn, đối với kẻ giết người kia, cậu đã ném ra sau đầu, loại chuyện phá án và bắt giữ này vẫn để Khúc Phàm lo đi thôi.

Trương Tề lấy ra huy hiệu cảnh sát, “Tổ trọng án, vị bạn học này có thể nói với chúng tôi những chuyện đã xảy ra sao? Còn nữa, cậu có nghi ngờ ai hay không?”

Thước Nhạc ngẩng đầu nhìn Trương Tề, hơi ngạc nhiên, tổ trọng án? Không phải nơi Khúc Phàm từng làm việc đó chứ? Hơn nữa bạn học? Cậu trẻ như vậy sao chứ?

Trương Tề thấy người bị hại ngạc nhiên, lên tiếng nhắc nhở, “Bạn học? Xin hỏi tên của cậu? Tuổi cùng với địa chỉ gia đình?”


Thước Nhạc phục hồi tinh thần, “Ừm, tôi…” Thực tế cậu không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của hắn. Hiển nhiên bởi vì cậu mà vụ án này không thuộc quản lý của địa phương, cậu cần chờ Khúc Phàm cùng Cục Đặc vụ tới tiếp nhận, nhưng nơi vụ án xảy ra quá bắt mắt, muốn đánh động tới cục thành phố cũng không phải không thể, cậu tránh được đạn cũng cần phải che dấu.

“Sư phụ, người không sao chứ.” “Cậu là Thước Nhạc?” Ngay tại lúc Thước Nhạc nghĩ nên trả lời ra sao, Vương Dũng đến, mà cảnh sát thuộc tổ trọng án đứng cạnh Trương Tề cũng nhận ra Thước Nhạc.

“Ai, Vương Hiển, giờ cậu vào tổ trọng án rồi?” Thước Nhạc vừa thấy đã nhận ra, Vương Hiển này lúc trước từng chăm sóc cho a Phúc, còn từng cùng mấy đồng nghiệp của Khúc Phàm đến nhà bọn họ. Thoáng một cái đã mười năm, Khúc Phàm cũng thường đi thăm những thành viên cũ trong tổ này. Lúc trước khi họ kết hôn cũng mời hắn, nhưng bởi vì bận công tác nên không tới được, hai người cũng đã mười năm không gặp.

“Đúng vậy, cậu vẫn trẻ như xưa a, tôi vừa rồi còn không dám nhận nữa.”

Trương Tề cảm thấy khó hiểu, “Các cậu quen nha? Còn cậu vào bằng cách nào?”

“Đúng vậy, tổ trưởng.” Vương Hiển không biết nên giới thiệu thế nào.

Vương Dũng lấy ra văn kiện chứng minh, “Cục Đặc vụ, hiện tại vụ án này sẽ do Cục Đặc vụ tiếp quản.”

Trương Tề cau mày nhìn văn kiện của Vương Dũng, lại nhìn Thước Nhạc, “Thật xin lỗi, chúng tôi chưa nhận được thông báo, hơn nữa vụ án này có liên quan mật thiết đến an nguy của người dân, bên ngoài đã có nhiều phóng viên, dường như không thể vượt cấp qua chúng tôi được.” Trương Tề nói xong chỉ ra ngoài, hắn là tổ trưởng tổ trọng án, có một số việc cũng biết, hơn nữa mấy năm nay sự kiện dị năng giả ngày càng tăng lên, chức năng của Cục Đặc vụ cũng lộ ra ngoài, không ẩn nấp như trước đây. Ít nhất Trương Tề biết được một chút, nhưng vụ án này lại xảy ra ở nơi bắt mắt như vậy.

Vương Dũng nhíu mày nhìn Thước Nhạc. “Chờ Khúc Phàm đến lại nói tiếp.” Nhu nhu mày, sáng nay Khúc Phàm tới căn cứ, muốn nhanh cũng không được.

Sau khi Vương Dũng xuất hiện, tổ trọng án cũng không tiện hỏi gì, Trương Tề dẫn theo người đi kiểm tra hiện trường.

“Nhạc Nhạc, em sao rồi?” Sau khi Vương Dũng đến 5 phút, Khúc Phàm dẫn theo vài nhân viên của Cục Đặc vụ đến, vào phòng liền quan sát Thước Nhạc từ trên xuống dưới, lại dùng thần thức xem xét cậu, thấy cơ thể cậu không bị sao mới yên lòng. Hắn giờ nhìn vẫn rất ổn, hoàn toàn không giống như trong điện thoại vừa nãy. Tuy nhiên Thước Nhạc biết trong nội tâm hắn tuyệt đối không bình tĩnh như vậy.

Đưa cho Khúc Phàm một ngọc giản, “Đây là hình của người nọ. Em nghĩ hắn ta hẳn là sát thủ, trước khi nổ súng không để lộ ra chút sát khí nào, ra tay rất quyết đoán.”


Trong ngọc giản là những hình ảnh mà Thước Nhạc thấy trong trận súng khi nãy, Khúc Phàm nhìn thấy cảnh đó, toàn thân lạnh lùng, crắc… bóp nát ngọc giản, bình ổn lại hơi thở của mình, hình ảnh đã khắc sâu trong đầu, tùy tay cầm một tờ giấy lên, vẽ ra hình của đối tượng tình nghi, đối với hắn thì đây là kỹ năng cơ bản nhất của hắn, “Ừm, quả là tay già đời, hắn đã che dấu ngoại hình. Vương Dũng đưa nhị sư phụ con về trước đi, sau đó thì ở nhà với Trương Hi luôn.” Vương Dũng vì công tác gần đó nên rất nhanh tới được, Trương Hi hôm nay nghỉ ở nhà, nhưng Khúc Phàm cũng không bảo hắn tới đây, sợ có người gây bất lợi cho người nhà.

Vẽ xong tranh, Khúc Phàm đến trước mặt Thước Nhạc, trao cậu nụ hôn cháy bỏng, “Về nhà chờ anh, hôm nay cũng đừng đi đâu nữa, anh sẽ giải quyết.” Nói xong ôm Thước Nhạc và Miu Miu, lại hôn lên trán nó. Tuy biết hiện tại không có mấy người có thể làm hại đến Thước Nhạc, nhưng sau khi nhận điện thoại vẫn khiến hắn lo lắng một chút. Hiện tại hắn hận không thể băm kẻ kia thành trăm mảnh. Bất cứ ai muốn làm hại Thước Nhạc đều phải trả giá thật đắt.

Thước Nhạc vỗ vỗ lưng Khúc Phàm, “Yên tâm, em không sao. Anh cẩn thận đó.”

Khúc Phàm lấy văn kiện mà Cục Đặc vụ đưa cho, thỏa thuận chút với tổ trọng án, Thước Nhạc rất nhanh đã rời đi cùng Vương Dũng. Khúc Phàm cũng lưu hai người lại giải quyết vấn đề bí mật vụ án.

Từ khi vụ án xảy ra cho đến giờ đã hơn nửa tiếng, đối tượng tình nghi nhất định đã chạy rất xa, nhưng có hình do Khúc Phàm vẽ ra, Cục Đặc vụ cũng rất dễ tìm được người. Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, việc giải thích là chuyện của tổ trọng án.

Người mà Khúc Phàm mang tới lần này rất giỏi tìm người, bọn họ cùng nhau tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được kẻ bị tình nghi kia, có điều bọn họ đã tới chậm một bước, người nọ đã chết.

Thân phận của sát thủ đã chết kia đã được xác nhận trên đường tới đây, chính là sát thủ đứng trong top 100 sát thủ trên thế giới. Nhìn thi thể của sát thủ kia, áp lực xung quanh Khúc Phàm khiến mặt đất bị lún xuống hơn mười cm, khiến mấy tên cấp dưới của hắn không dám bước lại gần.

“Nhện tử, nhìn xem đến cùng là ai?”

Dị năng giả trẻ tuổi được Khúc Phàm gọi là Nhện Tử kia sau khi nhận lệnh, đi tới trước thi thể, sờ lên trán tên sát thủ, nhắm mắt lại, vẻ mặt thiên biến vạn hóa. Dị năng của cậu ta là đọc thông tin trên cơ thể người chết, chỉ cần thời gian tử vong chưa quá năm giờ, cậu ta đều có thể nhìn thấy tất cả những gì mình muốn.

“Đầu*, người nọ vẫn luôn nói chuyện qua điện thoại, nhưng người diệt khẩu là người trong căn cứ.”

*đầu: cách gọi tổ trưởng, người đứng đầu

Thanh âm Khúc Phàm cực lạnh, nói: “Người trong căn cứ, sao nói như vậy.”

“Người nọ không lộ mặt, hắn ta luôn đứng trong bóng đêm, hẳn ngay từ đầu đã nấp trong kho hàng này, nhưng khi hắn ta nổ sung, em thấy cổ tay áo của hắn ta, là áo sơ mi mà căn cứ phát cho nhân viên nghiên cứu, kiểu dáng mới, hình thức của nút áo đó được căn cứ đặc chế, có dấu hiệu sao năm cánh.”

“Loại áo sơ mi chỉ có nhân viên nghiên cứu có sao?”

Nhện Tử lắc đầu, “Không rõ nữa ạ.”


Đội viên béo béo đi theo bên cạnh Khúc Phàm nói, “Đầu, em biết, loại quần áo mới này chỉ có nhân viên nghiên cứu có, bọn họ là nhóm đầu tiên, những bộ phận khác cũng chưa được phát ra. Lần này căn cứ cải cách, nhân viên trong căn cứ đều phải mặc đồng phục này, nhất là những nhân viên nghiên cứu có chức trách đặc biệt, đồng phục này vừa phát hôm qua, hôm nay nhất định phải mặc, bên trên nói để tiện quản lý.”

Cậu ta vừa nói như vậy, Khúc Phàm cũng nhớ ra, chủ nhiệm Tiếu của vườn cây cũng bảo hắn đến lấy đồng phục cho Thước Nhạc, tuy nói Thước Nhạc không làm việc ở vườn cây nhưng mỗi tháng cậu vẫn đến đó một, hai ngày, lúc đó còn nhắc khi Thước Nhạc đi làm phải mặc đồng phục, hắn đến nhận xong thì cho vào túi không gian luôn, cũng không mở ra xem.

“Về căn cứ, điều tra ra kẻ này.” Có lẽ người này không ngờ rằng Thước Nhạc lại không chết, còn giúp điều tra ra bộ dáng của sát thủ, hiện tại muốn tìm ra hắn ta rất dễ dàng, dựa theo tình trạng hiện tại, căn cứ được phòng hộ rất nghiêm trọng, không thể đưa ra tin hữu ích gì, người này nói không chừng là người trộm cây lần trước.

Xoa xoa trán, cầm điện thoại lên, gọi cho Cục trưởng, “Cục trưởng, giờ cần phái người bảo vệ Thước Nhạc, sợ rằng thân phận của em ấy đã bị lộ”… “Được. Tôi sẽ nói với em ấy.”

Trên đường tới, Khúc Phàm nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng hiện tại, khả năng lớn nhất chính là có người biết được giá trị con người Thước Nhạc, dưới tình huống không thể sử dụng cậu nên muốn diệt khẩu. Nếu người kia ở trong căn cứ lâu như vậy mà còn chưa bị điều tra ra, người này hẳn đã ẩn núp rất lâu rồi, Lần này cho dù ra sao cũng phải tìm được hắn ta, nếu hắn ta tiết lộ thân phận cụ thể của Thước Nhạc ra ngoài thì sẽ rất phiền phức. Phái người bảo vệ cũng chỉ để phòng bất trắc, chủ yếu là thực lực người trong nhà cũng chưa quá mạnh.

Gác máy, trên mặt Khúc Phàm hiện vẻ tàn nhẫn, lần này hắn sẽ không nương tay, sẽ không khách khí với đám ngoại lai kia, không cho chúng chút giáo huấn thì chúng không biết sợ, dù họ có liên quan đến chuyện này hay không, hắn cũng sẽ không tha cho.

“Khoan đã… Dừng trước cửa hàng đồ chơi đi.” Bởi vì chặn đường, Vương Dũng lái xe, đi qua một cửa hàng đồ chơi, Thước Nhạc đột nhiên bảo hắn dừng lại.

“Sư phụ muốn mua gì sao ạ?”

“Ừm, vốn đã đồng ý Phi Phi lúc về mua cho nó chiếc xe điều khiển. Lúc nãy có mua nhưng quên ở cửa hàng đồ chơi rồi, chắc nơi này có.”

“Sư phụ, con xuống mua đi ạ.” Vương Dũng mở cửa xe, đi ra ngoài.

Không lâu sau cầm một chiếc hộp đồ chơi về, Thước Nhạc nhận lấy, nhìn liền cười, “Cũng không khác mấy so với cái ta mua, ai nha, ta còn đặt hàng nữa, cũng không biết cửa hàng kia có thể gọi điện cho ta không, tiếc quá.”

Vương Dũng nhìn gương xe phía sau, “Sư phụ, người của tổ trọng án vẫn còn đi theo sau, có cần con đi cảnh báo họ chút không?”

Thước Nhạc lắc đầu, “Không cần, không chừng người ta muốn bảo vệ chúng ta thôi, về trước đã, người nhà không biết chứ?” Tổ trọng án có thể nghĩ cậu ở nơi này gặp chuyện xấu, Trương Tề kia cũng là người rất có tâm.

“Không biết đâu ạ, con nhận được điện thoại đã nói qua với đại sư huynh, sư huynh đang ở nhà, bên sư công cũng không biết.”

Thước Nhạc gật đầu, “Vậy lát về cũng đừng nói.” Cúi đầu, nhìn Miu Miu trong lòng đã ngủ, Thước Nhạc cảm thấy việc này đừng nên để người nhà biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận