Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành



Nghĩ đến liền làm, Thước Nhạc dẫn Khúc Phàm vào không gian, tới bên cạnh hồ, ở đó đặt rất nhiều hàng len dạ, lớn nhỏ khác nhau, nhìn qua cũng khoảng hai ngàn khối, phía đất trống bên cạnh hồ hầu như đã đầy, phải biết là từ hai năm nay, công bàn ở Myanmar Thước Nhạc một lần cũng không bỏ, ngày cả công bàn vào tháng mười một cũng đi, mua không ít hàng len dạ, vả lại mỗi lần đi còn đến Yangon, Mandalay, Naypyidaw vài vòng, thu hoạch so với công bàn không kém. Mỗi lần phải xài hết tài chính mới thôi, sau khi về mở vài khối len dạ là lại kiếm đủ vốn, thật là một vốn bốn lời, nếu không phải vì gặp chuyện không may ở Myanmar, có lẽ Thước Nhạc sẽ mê thất trong phương pháp kiếm tiền cấp tốc này rồi.

“Sao lại tới đây, em không định dùng mấy cái hàng len dạ này thử nghiệm chứ?” Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc không biết nói gì cho phải.

Giật mình mở to mắt, vỗ đầu một cái, “Xem em lại hồ đồ rồi. Dùng vật trang sức thì tốt hơn.” Khúc Phàm không cần cậu động thủ, ôm eo Thước Nhạc đạp rừng trúc bay lên. Anh dùng chân nguyên đã rất thuần thục.

Hai người tới trúc ốc sâu trong rừng trúc, ở đó chỉ có ba tòa trúc ốc nho nhỏ, một tòa là không gian nghỉ ngơi của bọn họ, hai tòa khác, dùng để gửi vật phẩm quan trọng, vốn là chứa thực vật, thực ra Thước Nhạc thích ngói lớn tường trắng hơn, kiến trúc huy phái, hoặc là kiến trúc lâm viên Tô Châu, lúc đầu xem tiểu thuyết võ hiệp, rất thích tổ chim én, tuy chưa từng thấy, nhưng trong tưởng tượng của Thước Nhạc lại phi thường mỹ lệ, từng nghĩ lập một cái trên tiểu đảo phía nam biển, đáng tiếc chính cậu cũng xây không được.

Đến tòa trúc ốc xây trên mặt hồ, đây là một phòng ốc ba gian, bốn phía là trúc song ô vuông, vào cửa chính, phía bên phải là giường La Hán, phía trên có bàn nhỏ, phía sau giường La Hán là một bình phong vẽ hình trúc, hai phía nhà là một dãy giá gỗ (1), trên đó xếp không ít đồ, giá và giường La Hán đều được điêu khắc tỉ mỉ, do thợ phía nam làm, lúc đầu Thước Nhạc định dùng gian nhà này làm nơi chứa đồ, nên hai bên tường đều là giá gỗ, một gian đặt những thứ cậu tích góp, một gian khác đặt những đồ ông ngoại để lại, đi vào phòng phía tây lấy một cái hộp bằng gỗ tử đàn, do sư phụ Lý mà Thước Nhạc tìm ở Kinh Thành chế tạo, Thước Nhạc rất thích nó, lúc bàn giao công trình lão Lý đưa ra một thỉnh cầu, hy vọng Thước Nhạc có thể cho ông hai khối gỗ, sư phụ Lý làm thợ mộc cả đời, chất liệu tốt vào tay ông khiến ông cảm giác như nhặt được bảo bối, lúc làm thì cảm giác này càng rõ ràng, cho dù là hoàng hoa lê hay cây tử đàn, hay là những cái khác nữa đều là loại tốt, tốt đến nỗi ông chưa từng thấy, tuyệt đối là cực phẩm, thậm chí hoàng hoa lê này còn tốt hơn hoàng hoa lê Hải Nam, khiến ông không thể không vui sướng, bản thân ông là một người yêu sưu tầm, thấy cái mình thích không thèm mới là lạ.

Thước Nhạc cũng không quá bận tâm, dù sao trong không gian còn rất nhiều, cho ông hai khối gỗ cũng không sao, nhưng thấy tay nghề thầy trò sư phụ Lý không tệ, tay nghề của vị sư phụ mời từ phía nam cũng rất tốt, vừa lúc lại giúp cậu làm gia cụ đồ trang trí. Lúc này Thước Nhạc không lo lắng, dù sao cậu đã đăng ký trong cục mật vụ rồi, dị nhân hệ thực vật, trên tay có nguyên liệu đặc thù cũng không thành vấn đề, coi như minh bạch. Bên phía sư phụ Lý cũng rất vui vẻ, tuy làm gia cụ rất tốn thời gian, nhưng làm cho ai lại không phải là làm. Gia cụ lớn thì cho đệ tử làm, đệ tử của ông gần như đã xuất sư rồi, chính ông thì làm những đồ nhỏ, như hộp gỗ, bàn trang điểm có gương, ông cũng rất hưng phấn, làm xong thứ gì liền đi dạo trong nhà Thước Nhạc, nhìn coi còn thiếu thứ gì, hoặc là chỉ dẫn Thước Nhạc điêu khắc, ở chung một thời gian, Thước Nhạc cũng coi ông như nửa sư phụ rồi.

Cái hộp gỗ trên tay Thước Nhạc, là dưới sự chỉ đạo của sư phụ Lý làm ra, nó không có hoa văn gì, thoạt nhìn phong cách cổ xưa, khí thế, cùng với sự trùng khớp của hộp, nếu không vì khóa đồng tinh xảo phía trước, còn nghĩ nó là một thể đâu.

Ngồi trên giường La Hán, mở hộp gỗ tử đàn ra, trong đó có ba tầng, mỗi tầng có mười hai ô vuông nhỏ, từng ô vuông đặt một khối ngọc bích, lúc đầu làm nó là vì đặt ngọc bích, nên thiết kế bên trong đều dựa theo đó mà làm. Cái hộp này khi cậu rảnh rỗi lại làm một cái khác, giờ cái này đã xếp đầy, ngọc bích trong hộp, là ngọc bích loại băng dương lục đậm, chọn một cái, cái này hẳn là tốt hơn vòng tay.

“Dùng cái này thử xem.”

Nhận ngọc, Khúc Phàm dùng tay vẽ trận pháp trong không trung, từ khi có trận pháp hai người đã bắt đầu vẽ nó, giờ đã rất quen thuộc rồi. Phóng chân nguyên lực ra, khiến chúng biến thành một trận pháp, trên thực tế làm vậy rất khó, trận pháp bản thân đã rất phức tạp, tốc độ lại phải nhanh, nếu không sẽ tản mất.

Kết thúc nét vẽ cuối cùng, Thước Nhạc cảm nhận được linh khí trong phòng ngưng tụ lại, tuy không rất mạnh nhưng rõ ràng, linh khí trong phòng cũng coi như có thứ hạng, vì nơi này có rất nhiều ngọc bích ngọc thạch, chúng sẽ tập hợp linh khí, nhưng không quá nhanh, nhưng lâu ngày, nhưng lâu ngày, linh khí trong nhà đã khá đầy đủ, thế nước của ngọc cũng tăng không ít. Vì vậy chỉ một thoáng Thước Nhạc đã cảm nhận được sự vận động của linh khí.

Vẽ tranh khí xong tay Khúc Phàm vẫn không rời, mà dẫn đạo trận pháp tới ngọc bài. Trán đổ mồ hôi, anh cảm thấy mình đang kiệt lực, sợ trận pháp tản mất, tay không ngừng phóng ra chân nguyên lực, nhưng trận pháp vẫn không thể nhập ngọc bài. Nếu trận pháp có thể nhỏ lại thì tốt rồi. Trong đầu nghĩ vậy, không ngờ trận pháp thực sự rút nhỏ, hơn nữa cả trận pháp như đang ngưng tụ lại, nhìn rất rõ ràng, cuối cùng linh khí ngưng tụ thành một đường trắng. Rõ ràng không gì sánh được. Dường như Khúc Phàm đã hiểu ra cái gì, tay kéo trận pháp vỗ vào ngọc bài. Bộp…tay và ngọc bài phát ra âm thanh, giơ tay lên thì đã không thấy thứ gì nữa.

Nhìn nụ cười trên khóe môi Khúc Phàm, Thước Nhạc lấy ngọc bài xem, dùng thần thức nhìn, rất kinh hỉ “Thực sự thành công rồi, trời ạ tốc độ này.” Chỉ thấy linh khí dùng tốc độ mắt thường có thể thấy vọt vào ngọc bài, Thước Nhạc cảm giác trên tay dính dính, nhìn xuống, ngọc bài tiết ra tạp chất. Đặt ngọc bài lên phòng, lấy nước trong không gian rửa, vung tay lên nước lại biến mất, đây là tiện lợi của không gian.

“Cái này hẳn là một trận pháp loại ngưng tụ.” Khúc Phàm cũng rất kinh ngạc nhìn ngọc bài từ loại băng chuyển sang loại thủy tinh, ánh sáng màu sắc là dương lục đậm. Ngọc bài trở nên trơn nhẵn, thế nước tốt, còn chưa một loại trong suốt linh động, như tự nhiên mà thành.

“Linh khí tụ tập đã ngừng, hẳn là do chất liệu.”

“Ừ, cho dù là vậy, linh khí trong ngọc bài này cũng đủ cho anh tu luyện một lần rồi. Thực quá tốt.”

“Hay là chúng ta dùng ngọc bích loại thủy thử một lần, còn có dương chi ngọc lần trước Bàn ca đưa. Cũng thử một lần.”

Khúc Phàm gật đầu “Được, tuy vừa rồi làm có chút cố sức, nhưng tiếp theo sẽ không vậy, dùng chân nguyên lực để vẽ trận pháp, lại dùng thần thức khống chế, anh nghĩ em chỉ cần nghĩ cách ngưng kết linh khí vẽ ra trận pháp, rồi dùng thần thức khống chế là có thể thành công. Hơn nữa thần thức của em rất mạnh, làm sẽ dễ dàng hơn anh nhiều.”

Thước Nhạc suy nghĩ, “Vậy em thử xem.” Lúc trước khi ngưng kết cậu dùng tinh thần lực phối hợp với thần thức, không thành công, giờ thử khống chế linh khí xem.

Lấy một ngọc quan âm dương lục đậm loại băng ra, Thước Nhạc dùng linh khí ngưng kết trận pháp, làm khá dễ dàng, tất cả mọi thứ trong không gian đều do cậu nắm trong tay, như thể là thần trong không gian vậy, khống chế linh khí với cậu là điều thực dễ dàng, thậm chí không cần dùng tay vẽ, chỉ cần tưởng tượng trận pháp trong đầu, linh khí đã ngưng kết thành công. Sau đó dùng thần thức khắc trận pháp lên ngọc. Ngay cả thu nhỏ cũng không cần, trận pháp tự động thu nhỏ tiến vào, toàn bộ quá trình chưa đến mười giây, hai người nhìn linh khí liên tục chui vào ngọc bích mà sững sờ.

Khúc Phàm bình thần lại trước, ôm Thước Nhạc “Em yêu, em là đến để đả kích anh sao.” quay đầu hôn lên môi cậu. Trong lòng phi thường kinh hỉ, Thước Nhạc thế này thật sự là quá tốt. Từ khi bắt đầu tu luyện, Khúc Phàm luôn nghĩ làm sao đề cao năng lực của Thước Nhạc, cậu không thể tu hành, tu luyện tinh thần cũng không phát hiện có thể khống chế một nguyên tố nào, anh rất lo lắng, tuy đề cao thực lực không cấp bách, nhưng trong lòng Khúc Phàm luôn bận tâm việc này, nên giờ thấy Thước Nhạc có thể làm vậy đột nhiên nghĩ Thước Nhạc cũng có thể dùng trận pháp công kích, chỉ cần tìm được trận pháp có tính công kích, anh tin là trong cục mật vụ có thể tìm ra một hai cái trận pháp mang công kích. Thần thức của Thước Nhạc lại rất mạnh, tinh thần lực cũng vậy, nên khống chế linh khí thực dễ dàng, mà linh khí đối với người khác lại là thứ khó gặp, nên cậu hoàn toàn không gặp vấn đề. Nếu thực sự gặp được bất trắc, tung một đám trận pháp ra, ai cũng đỡ không được. Khúc Phàm nghĩ tới hình ảnh Thước Nhạc dùng trận pháp ném cả đám cả đám ra ngoài. Thần tiên còn tan vỡ. Nhịn không được cười lên.

Vốn đầu óc Thước Nhạc vẫn đang choáng váng, Khúc Phàm đột nhiên cười to, khiến cậu khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng mê màng của cậu đang nhìn mình, Khúc Phàm không nén được rục rịch trong lòng. Dù sao trong không gian cũng không có ai quấy rối. Anh không nên lãng phí hoàn cảnh mỹ hảo này.

"1(1) Giá gỗ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui