Buổi tối sau khi ăn xong, Thước Nhạc nói cho Khúc Phàm về những chuyện ban ngày.
“Anh cũng không nghĩ rằng em sẽ tới căn cứ số bảy. Chỗ kia tuy rằng không phải nơi trọng yếu của Cục Đặc vụ, những độ bí mật cũng vào bậc cao nhất, không nghĩ rằng người trong Cục lại sắp xếp như vậy.” Khúc Phàm cầm bình sữa đút cho Phi Phi.
“Bề ngoài thấy so với quân doanh cũng không kém nhiều lắm, tuy nhiên phòng thí nghiệm và các công trình khác không phải ở sâu trong núi thì chính là dưới lòng đất, nơi em có thể tiền vào không nhiều lắm.” Đừng thấy cậu hôm nay đi qua không ít nơi trong căn cứ, nhưng dù chỉ đi vào một góc nhỏ thôi, bằng thần thức cậu cũng đã phát hiện không ít nơi khác.
“Em giờ mới vừa tới, cấp bậc bí mật vẫn còn thấp lắm, cho dù là anh cũng không để vào.”
“Anh mặc nó đi, để nó tự uống.” Thước Nhạc thấy thằng nhóc trong lòng Khúc Phàm kia giống như con khỉ nhỏ không ngoan ngoãn chút nào, bèn tiến lên xách đặt trên tháp. Thằng nhóc xấu xa trừng mắt thật to, cố cắn cắn nhất quyết không nhả miệng bình sữa ra, nằm trên tháp vừa lầm bầm vừa uống sữa.
“Sau này em đến làm việc ở bên đó, đi đi đi lại cũng không tiện, hơn nữa còn phải xây dựng vườn cây, sợ rằng còn cần em theo dõi. Anh thấy chúng ta cũng dọn vào ở lại trong căn cứ đi, chỗ ở cũng có sẵn. Trường tiểu học cùng nhà trẻ bên kia cũng rất tốt, điều kiện không tồi.” Lái xe cũng mất một giờ, hắn không hy vọng Thước Nhạc ngày này cũng phải qua lại.
“Việc này Trương viện trưởng cũng nói qua với em rồi, Tiếu Tiếu cùng Phi Phi thì không sao, nhưng còn Kỳ Kỳ, theo thầy Quốc Văn học tập cũng đã được nửa năm, hiện tại cũng đã nhập môn, nếu ngừng lại sẽ không tốt lắm, vốn em cũng muốn chờ thêm hai năm nữa tốt nghiệp tiểu học thì theo bên cạnh thầy học tập, hiện tại tính sao?”
Khúc Phàm nghĩ nghĩ, “Quả thật đáng tiếc, nếu không cứ để Kỳ Kỳ ở lại với ba mẹ trước, cuối tuần thì đón đến ở cùng với chúng ta.”
Thước Nhạc nghĩ nghĩ, trong lòng có chút không nỡ, đứa nhỏ này từ khi sinh ra đến giờ chưa từng rời xa cậu, nếu một tuần không gặp có thể không nhớ hay sao? Hơn nữa hai người họ cũng không ở bên cạnh, nó có thể nghĩ nhiều hay không?
“Nam nhân ấy mà, rồi cũng phải trưởng thành, việc này chúng ta cứ nói chuyện với Kỳ Kỳ trước đã.”
“Qua đó xem.”
Khúc Phàm ôm Phi Phi, “Vừa lúc đưa thằng nhỏ này qua luôn, tối nào cũng chạy qua đây, chẳng được lúc nào yên tĩnh.” Nói xong nghiêng vai trên kháng, khiến cho thẳng nhóc kia cười khanh khách.
Mấy đứa nhỏ đã vào ở trong Đông sương, vừa vào cửa đã thấy tấm bình phong Trăm Tử Vui Đùa đứng đón gió, đi qua bình phong là phòng khách, đồ tráng trí bên trên tuy rằng vẫn mang màu sắc cổ xưa, lại mang theo sắc thái trẻ con, sau bình phong là một chiếc tháp thấp chạm rỗng vài hình hoạt họa, trên tháp đặt đệm dựa màu sắc tươi sáng, ở giữa đặt một tấm thảm thật dày, hai bên đặt bốn chiếc sô pha thấp thấp, bốn tấm bình phong được chạm rỗng trở thành vật ngăn cách đại sảnh, bên kia là thư phòng nhỏ của bọn trẻ, giá sách đặt ở chính giữa được chạm thành một cây gỗ lim vàng đường kính một mét rưỡi, giá sách cao chừng hai mét rưỡi, được làm thành hình trụ được điêu khác bốn gốc, những ô lớn nhỏ được đặt những loại sách báo khác nhau, bên cạnh còn có chiếc thang nho nhỏ để bọn nhỏ có thể leo lên.
Bốn gian phòng nhỏ hai bên là chỗ ở của bốn đứa nhỏ, ngoài phòng nhỏ là phòng để bọn nhỏ bắt đầu sinh hoạt hàng ngày, phía trong là phòng ngủ, phòng vệ sinh cùng phòng tắm, bởi vì bọn nhỏ đều có thư phòng hoặc phòng làm việc của riêng mình, phòng sinh hoạt được dùng nhiều nhất vào việc nghỉ ngơi. Tuy rằng đều là do Thước Nhạc giúp sắp xếp, nhưng cũng trưng cầu rất nhiều ý kiến từ bọn nhỏ.
Từ những đồ trang trí trong phòng cũng có thể nhìn ra tính cách của bọn nhỏ, Quả Quả từ nhỏ đã nhu thuận, tính cách tinh khiết thiện lương, bởi vì rất ỷ lại Thước Nhạc, nên trong tính cách cũng có chút tương đồng, tương lai cũng sẽ là một người tao nhã như ngọc, cũng có vài phần khí chất nhàn nhã, bởi từ nhỏ học mỹ thuật tạo hình, phòng của cậu hoàn toàn là đồ do cậu tạo ra, sắc màu nhu hòa vô cùng ấm áp, bài trí trong phòng cũng lấy thoải mái làm chủ đạo.
Kỳ Kỳ ờ phòng sinh hoạt đặt văn phòng tứ bảo cổ họa u lam, đã có vài phần ý tứ của văn học nhã sĩ, tuy nhiên bước qua bình phong đi vào trong phòng lại có thể thấy được phong cách khác hẳn, đồ trang trí trong phòng ngủ có sắc thái vô cùng chói lóa, các loại đồ chơi của trẻ con trực tiếp đặt trên tấm thảm thật dày, chiếc tủ đầu giường đặt bừa bãi những cuốn bài giảng trên lớp cùng vô số những thứ trên trời dưới đất khác, tính cách đứa nhỏ này thật sự rất hoạt bát, mặc dù khi thầy giáo giảng dạy có thể ngồi yên một chỗ, nhưng tính cách trong nội tâm lại càng thêm thiên mã hành không*, là kẻ mạo hiểm trời sinh.
(* thiên mã hành không: ngựa trời chạy trên không, ý chỉ việc tự do, thác loạn không theo ý kiến của ai, tựa như con ngựa cứ chạy mãi không ngừng, không có giới hạn luôn. Hiểu như vậy á >.