Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Rời khỏi đàn dê rừng, thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm, Khúc ba nhìn thỏ đang chạy trên thảo nguyên phía xa xa, nói với con trai, “Chúng ta đừng về không gian ăn nữa, con đi bắt mấy con thỏ, hôm nay chúng ta ăn đồ nướng bên ngoài.”

Bọn nhỏ nghe vậy đều rất vui, loại trải nghiệm này khiến người ta rất thích. Mọi người không có ý kiến, đi chơi mà, tất nhiên phải thật vui vẻ mới được.

Nhân lúc Khúc Phàm đi săn, Thước Nhạc mang một vài đồ dùng cắm trại ra cùng hai cái bếp đá, còn cho bọn nhỏ đi xung quanh tìm củi khô. Đương nhiên, thần thức Thước Nhạc vẫn luôn quan sát mấy đứa phòng xà trùng dã thú. Dưới sự bảo hộ, bọn nhỏ có thể rèn luyện chút.

Lấy ra một cái nồi sắt lớn, rửa qua, chuẩn bị dùng. Khúc Phàm đi rất nhanh, một tay cầm bốn con thỏ cùng một con gà rừng được xuyên qua một nhánh cỏ, tay còn lại cầm một con linh dương lớn.

Thước Nhạc nghi hoặc nhìn Khúc Phàm, “Sao anh lại bắt con linh dương lớn vậy?” Con mồi lớn như vậy, họ không thể ăn hết.

Khúc Phàm hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Các con đâu?”

Thước Nhạc chỉ về rừng cây bên cạnh, “Đang kiếm củi với ba.”

Khúc Phàm giao gà rừng cùng thỏ cho Khúc mẹ, thím Ngô xử lý, đặt con linh dương kia xuống, chỉ vào đầu nó, “Đây là do người khác bắt.” Trên đầu linh dương có vết thương rất rõ.

Thước Nhạc vui vẻ, “Anh sao lại làm như vậy, trộm con mồi của người khác.”

“Ha ha, bắt gà rừng với thỏ, anh đang tính đi xa thêm chút, lại nghe loáng thoáng vài tiếng vang, chờ đến lúc anh bay qua, thấy một người đang săn voi. Anh cũng không muốn gặp phải chuyện như vậy, bên châu Phi này đã sớm nghiêm cấm săn voi, tuy nhiên, người trộm săn vẫn rất nhiều, đó là đàn voi hơn mười con, anh dùng mê trận vây đám người kia lại, đến tối mới có thể ra được. Thế nhưng đám người kia nổ súng lung tung, ai biết lại bắn trúng đầu linh dương này.”


Thước Nhạc khẽ nhíu mày, “Đám người đó nhiều không?”

Khúc Phàm chẳng chút để ý, “Bọn họ có sáu người, không sau, về sau nếu gặp thì tránh đi là được.”

Giá của ngà voi rất cao, cho nên dẫn tới nhiều người đến săn bắn, bọn họ nếu gặp phải những người như vậy cũng không hay lắm.

“Hy vọng đám người đó bị dọa sợ.” Đoán chừng không thể nào. “Nếu đã cầm về, anh xử lý chút đi, ừm, da lông đầy đủ, đừng cắt hỏng.” Lấy từ không gian ra một cái chậu, đưa cho Khúc Phàm, “Đừng lãng phí, đây là thức ăn hoang dại đó.”

Khúc Phàm một tay cầm chậu, một tay cầm linh dương đi tới bên dòng suối. Những việc này hắn đã quen làm, trong nhà nuôi dương a trâu à, hắn cũng xử lý rất thuần thục.

Không quản Khúc Phàm, đi xem thím Ngô đã vặt xong lông gà, trong bốn con thỏ thì có hai con còn sống, thoạt nhìn rất béo, hơn nữa còn có linh dương, bọn họ cũng ăn không hết, ném hai con thỏ vào trong không gian. Động vật trong không gian sinh sôi nảy nở rất nhanh, như vậy, qua thêm vài năm, thảo nguyên phía bắc đã trở thành khi chăn nuôi. Dê trâu thỏ… bên trong đều là hoang dại, số lượng lớn. Trâu với dê còn đỡ, cũng đã có hơn một ngàn con, thỏ kia sinh sôi rất nhanh, có dấu hiệu không thể ngăn chặn, không còn cách nào khác đành phải ngăn chăn năng lực sinh sản của chúng. Hai con thỏ hoang châu Phi này có thể đặt trong không gian, chờ khi về làm cho ba mẹ với Quả Quả ăn.

Xử lý thỏ hoang với Khúc mẹ, bọn nhỏ đã quay lại. Thước Nhạc đem bắt lên bếp nướng, hai con thỏ đặt lên trên, dùng dao nhỏ cứa mấy nhát trên người chúng, gia vị cũng rắc lên trên. Đứng từ xa nhìn Khúc Phàm ôm chậu lớn đến, lên đón, cầm một cái đùi cùng một miếng thịt bụng có vẻ mềm, còn lại thì bỏ hết vào không gian, như vậy thì một con linh dương cũng có thể ăn trong thời gian rất dài.

Gà rừng đã hầm trong nồi, hầm cùng với nấm trong không gian. Chân linh dương thì cũng nướng, còn một khối thịt linh dương cắt thành lát, thịt nơi này béo gậy ướp với tương. Lấy một tảng đá bóng loảng to khoảng nửa mét từ sông trong không gian, rửa sạc sẽ, có thể dùng.

“Mẹ, chúng ta đều ăn thịt, làm chút cơm lam đi.” Thước Nhạc lấy từ không gian ra một chút ống trúc, Khúc mẹ làm cơm lam rất ngon.


“Được, mẹ làm cho.”

“Khúc Phàm, anh hái chút hoa quả, rau dưa, làm chút sa lát, cũng hái thêm chút ớt nữa. Gia Gia, cháu mang mấy em đi rửa tay đi. Aiz, Miu Miu tỉnh rồi.” Thước Nhạc vừa nướng thịt bôi tương, vừa chỉ huy mọi người, Miu Miu đặt trong chiếc nôi cách cậu không xa, nghe thấy tiếng hừ nho nhỏ của nó, Thước Nhạc biết nó đã tỉnh.

Buông bàn chải* trong tay xuống, vén màn che nôi lên, Miu Miu đang mang theo đôi mắt mù sương di chuyển chiếc đầu nhỏ, bộ dáng khi vừa thức dậy, “Tiểu bảo bối, ba xem nào, có nước tiểu không nha.” Đội mũ quả dưa cho nhóc con, thấy không đái dầm, ôm lên dỗ một lát, lại cho uống nước xong, tinh thần nhóc con đã lên, nhìn xung quanh, mắt mở lớn, “Ba, ba giúp con trông Miu Miu.”

*bàn chải: cái que kiểu răng cưa dùng để quết gia vị ướt lên đồ nướng ấy, aiz, chả biết miêu tả thế nào nữa >.<

Khúc ba vui vẻ đón lấy, “Nào, cháu ngoan để ông xem nào, tỉnh ngủ chưa, a—-”Trước kia, khi có Kỳ Kỳ, Tiếu Tiếu với Phi Phi, lão gia tử không dỗ được nhiều, chủ yếu vì chúng rất nghịch, lão gia tử không dỗ được. Miu Miu này lại rất nhu thuận, ông dỗ cũng không khóc không nháo, ông rất vui vẻ.

Thước Nhạc lấy ra sữa bò pha cùng nước hồ đã sớm chuẩn bị, đưa cho Khúc ba, để ông cho Miu Miu uống.

Khúc Phàm bên kia tiếp nhận công việc nướng thịt của cậu, Thước Nhạc lấy từ không gian ra một chiếc bàn hơi thô sơ, mộc văn bên trên vì không sơn nên có thể nhìn thấy rõ, đặt hai ghế dài hai bên, chiếc bàn sắt thật to được đặt lên, đặt than hồng lên trên đó, lại đặt tiếp hòn đá lên, bếp nướng thịt đơn giản đã hoàn thành.

Bọn nhỏ rất thích việc ăn cơm dã ngoại này, bản thân cũng muốn thử, học ba ba, đặt những miếng thịt đã được tẩm ướp lên trên, lật đều hai mặt, rất nhanh đã chín. Thịt linh dương rất non, được ướp qua nên vị thịt không quá nồng. Khúc Phàm dùng dao nhỏ cắt thịt ở chân linh dương ra, thịt thỏ tuy không trơn mềm như trong không gian, nhưng lại có vị của món ăn dân dã, mấy nam giới thích ăn. Thước Nhạc sợ bọn nhỏ ăn thịt bị ngấy, chuẩn bị thêm không ít rau xà lách chấm tương cho bọn nhỏ quấn ăn.

“Nào—” Khúc Phàm quấn xong thịt nướng, đưa tới miệng Thước Nhạc. Thước Nhạc vừa ôm con, vừa nhìn mấy nhóc quỷ, bản thân lại không ăn được nhiều.


Thước Nhạc thấy những người khác trên bàn không để ý, nhanh chóng ăn, “Đừng làm nữa, nhiều không tốt.”

Khúc Phàm cười cười, ghé sát vào tai cậu, “Sợ gì, buổi tối hai ta đến thảo nguyên ngắm cảnh nhé?”

Khẽ gật đầu, hơi rung động.

Ăn cơm dã ngoại xong, bọn họ lại tiếp tục hành trình, sau khi ăn xong thì rất may mắn, bọn họ thấy bảy con hươu cao cổ. Bởi vì hươu cao cổ có vẻ dịu ngoan, lại có Thước Nhạc Khúc Phàm trông coi, bọn họ cũng không cần quá cẩn trọng, cẩn thận đi đến bên lũ hươu cao cổ. Loại động vật ngoan hiền này với việc họ đến cũng không phản ứng gì. Phi Phi thừa dịp ba không để ý, cưỡi lên người hươu cao cổ. Con hươu cao cổ lớn kia giật giật chút rồi không phản ứng gì.

Kỳ Kỳ rất thu hút động vật, hươu cao cổ con chạy tới, ngửi mùi trên người Kỳ Kỳ, nhảy tung tăng bên cạnh nó. Tuy rằng là hươu cao cổ con nhưng cũng cao hai mét, Kỳ Kỳ nhìn nó cũng hơi cố sức. Cuối cùng theo Gia Gia với Tiếu Tiếu ngồi trên người Hân Hân mới đỡ. Tuy nhiên, Hân Hân hiển nhiên rất hứng thú với hươu cao cổ, thường thường dùng vòi chạm chạm vào cổ hươu cao cổ.

Con hươu cao cổ lớn nhất kia cao khoảng sáu mét, chân thật dài, thoạt nhìn rất khỏe khoắn, thân thể lực lưỡng. Những con hươu cao cổ còn lại cao khoảng bốn năm mét, chỉ có hươu cao cổ con bên cạnh bọn nhỏ kia là bé nhất, hẳn vừa sinh chưa được bao lâu, cũng chỉ cao hơn hai mét. Hươu cao cổ bên Châu Phi này khi vừa sinh thì cao khoảng một mét. Sau khi sinh hai mươi phút thì đã có thể đứng thẳng, vài ngày sau có thể thoải mái chạy trốn.

“Ba ba, chúng ta bắt bọn nó vào không gian nuôi được không ạ?” Tiếu Tiếu đề nghị.

“Ba ba, để bọn nó vào không gian đi, như vậy chúng ta có thể thường xuyên thấy bọn nó, được không ạ?” Phi Phi cưỡi trên con hươu cao cổ cao nhất nói.

“Đi mà đi mà, ba ba, không gian lỡ như vậy có thể nuôi cả nhà chúng nó mà.”

“Đúng vậy đó chú ơi, nuôi đi mà.” Gia Gia cũng đề nghị.


Thước Nhạc hơi khó xử nhìn đám nhỏ, hươu cao cổ tuy rằng rất ngoan hiền, nhưng chân bọn nó không phải tự nhiên mọc ra, nếu thực sự đá vào người cũng chẳng tốt đẹp gì đâu ấy.

“Nếu bọn nhỏ đã muốn, thì nuôi đi. Trong không gian hẳn không vấn đề gì. Sau này chúng ta dẫn các con đi nhìn thì được rồi.” Khúc Phàm nói.

Thước Nhạc nghĩ nghĩ, cũng đúng, trong không gian thì cậu có thể khống chế, bọn nhỏ cũng không có chuyện gì. Huống chi, Kỳ Kỳ còn nuôi cả mãng xà, hươu cao cổ thì có làm sao.

Khúc ba cười ha ha, “Ba thấy chúng ta chọn vài loài động vật nuôi trong không gian đi, bọn nhỏ không cần đi vườn bách thú nữa. Linh dương hôm nay cũng được đó, nuôi một chút, sau này chúng nó sinh sôi nảy nở, chúng ta cũng có lộc ăn.”

Khúc mẹ cũng nói, “Có thể chọn vài động vật ngoan hiền nuôi trong hoa viên nhà chúng ta, cũng thêm chút sinh khí. Kỳ thật, thực vật trong không gian của con đều rất tươi tốt, chỉ hơi ít động vật. Đám chó trong không gian chạy đến thảo nguyên bắt thỏ, nơi lớn như vậy cũng không ảnh hưởng gì, trong nhà cũng chỉ có vài con, không biết thế nào rồi nữa.”

Nhắc tới đám vật cưng này, Thước Nhạc cũng hết chỗ nói. Bản thân chó đã thông minh hơn những loài động vật khác, đám chó nhà họ sống trong không gian lâu còn có linh tính. Sau đó, cậu cũng không bắt nhốt bọn nó, dù sao trên thảo nguyên trong không gian có nhiều thỏ như vậy, không cần cậu cho ăn, để nuôi thả luôn. Trong nhà còn có một nhà A phúc, còn có một nhà Bỉ Hùng, những con khác thì sống trên thảo nguyên có xu hướng hóa sói. Nghĩ rằng, có thời gian thì gọi chúng nó về, A phúc cũng đã làm ông rồi, không biết đám chó này sinh sôi ra sao nữa, may mắn cậu đã khống chế, nếu không đã đầy rẫy.

Nếu người nhà đều nghĩ vậy, vậy cậu giữ lại một ít để nuôi, trong không gian cũng có thêm sinh khí. Lại nghĩ tới Lam Tử cùng Kim Cương đã bị đuổi về trước khi ăn cơm, cậu thật sự rất thích hai vẹt này, là báu vật trong nhà họ. Thước Nhạc nghĩ, sau khi nghỉ phép trở về để chúng nó tiến vào không gian thứ hai, phỏng chừng hai đứa nó cũng có thể tu thành yêu. Hiện tại, bọn nó đã có xu thế đó.

Miên man suy nghĩ một lúc, Thước Nhạc xem qua các khu vực trong không gian, tìm được khu cây trồng mà hươu cao cổ thích ăn, vừa lúc mọc tại gần thảo nguyên, hoàn cảnh nơi đó không tồi, đầy đủ nguồn nước, thực vật phong phú, rất thích hợp cho cuộc sống của hươu cao cổ, hái một chút lá cây trong không gian ra.

Nhóm hươu cao cổ ngửi được một hương vị vô cùng ngọt ngào tươi mới, một chút đã bị lá cây trên tay Thước Nhạc hấp dẫn, bước qua đó. Thước Nhạc nhảy lên lưng Hân Hân, vươn tay đưa lá cây cho hươu cao cổ. Không bao lâu đã thu phục được tộc trưởng của gia tộc hươu cao cổ. Cho dù xảy ra chuyện gì, linh khí vẫn luôn thu hút bọn nó.

Thước Nhạc không ngừng lấy lá cây ra, những con hươu cao cổ đó càng thêm ngoan ngoãn. Sau đó Thước Nhạc đưa từng con vào trong không gian. Mấy con hươu cao cổ sau khi vào không gian thì hơi hoảng hốt, nhưng không gian có nhiều linh khí, thảo nguyên xinh đẹp, cây cối xum xuê, nguồn nước sung tóc khiến đám chân dài đó tĩnh tâm, không lâu sau đã yên bình ăn lá cây.

“Tốt lắm, về sau các con có thể thường xuyên thất hươu cao cổ xinh đẹp.” Thước Nhạc cười cười với bọn nhỏ, nhận Miu Miu từ tay Khúc mẹ, “Chúng ta tới điểm dừng tiếp theo. Có lẽ chúng ta còn tìm thêm được vào loài động vật xinh đẹp nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận