Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành



* ở tiêu đề này có hai từ “dụ dỗ”, nguyên là 拉下, nghĩa là dụ dỗ người khác làm chuyện xấu, hãy đón xem dụ dỗ làm chuyện xấu gì? Và ai dụ dỗ ai nhá?

“Anh nói anh cả với Phí Dương thực sự có gì đó sao?” Dùng xong tiệc đầy tháng, trên đường về nhà, Thước Nhạc mới có thời gian nói chuyện này với Khúc Phàm.

Khúc Phàm nhìn phía trước, không chắc chắn nói, “Không thể đâu, anh cả cũng đâu phải như vậy đâu.”

Thước Nhạc trừng mắt, “Như vậy, như vậy là như nào? Em như vậy đó hả?”

Khẽ cười một tiếng, Khúc Phàm quay đầu nhìn cậu, “Em vội cái gì? Hai ta không phải trường hợp đặc biệt sao. Anh thích em cũng đâu phải anh thích con trai đâu, nếu em là nữ anh cũng sẽ thích nữ thôi.”

“Sao anh không phải nữ hả?” Thước Nhạc bĩu môi quay đi.

“Ha ha- sao lại chuyển sang chuyện này rồi, không phải đang nói anh cả sao. Anh thấy khả năng không lớn đâu, anh củ anh quả thật không có dấu hiệu gì, nhưng mà Phí Dương khó nói lắm, cậu ta có tiền lệ mà. Em không nhìn nhầm đó chứ?”

“Gì mà lầm chứ, em thấy anh cả rồi lại thấy Phí Dương. Kỳ thật em thấy hai người họ rất hợp nhau. Ngày mai tết rồi, anh cả nhất định sẽ qua, nếu không, anh hỏi thử đi?”

“Quên đi, đừng hỏi, anh anh tự có suy nghĩ của mình, nếu chuyện mà anh ấy quyết thì dù thế nào cũng sẽ làm, chúng ta cứ chờ anh ấy bắt Phí Dương mang về, nếu hai người không có quan hệ gì, không phải chúng ta làm điều dư thừa sao.”

Nghe Khúc Phàm nói có lý, Thước Nhạc ngồi đó không nói nữa, lòng lại nghĩ mãi họ có hay không, nếu thật, Khúc ba với Khúc mẹ không biết sẽ nghĩ gì nữa. Lại nói Phí Dương còn là ngôi sao điện ảnh, cũng là chuyện phiền phức, còn có Gia Gia, có thể chấp nhận không đây?

Dừng xe lại tại bãi đỗ xe trước ngõ nhỏ, thấy Thước Nhạc cau mày suy nghĩ, vươn tay xoa xoa đầu mày cậu, “Bát tự còn chưa thấy tấm nào*, em đã sầu lo. Thôi nào, lát anh Béo sẽ qua đó.”


*ở đây có nghĩa là chưa ai chắc chắn có ý với ai, ngày xưa (và cả ngày nay) khi cưới hỏi thì người ta thường xem bát tự trước, phong tục của người Trung.

“Vừa hay, hôm nay mở luôn khối ngọc mà Phi Phi chọn hôm trước, miễn cho nó cứ tha thiết. Sang năm anh dẫn dắt Quả Quả với ba mẹ tu luyện, em nghiêm cứu thêm về bùa tấn công. Quả Quả lại qua Pháp, em rất lo.”

“Ừ, anh biết, chờ anh Béo đến thì đưa anh ấy chút linh tuyền, vừa rồi anh ấy trộm nới với anh, hai người họ không tránh thai được một thời gian rồi mà vẫn không có, rất nóng ruột.”

“Vậy à, em còn tưởng bọn họ không muốn chứ.”

“Lão gia tử nhà họ ước gì lập tức được ôm cháu đó.”

“Hắc—- quá tà môn, thằng nhóc Phi Phi này quá may mắn rồi, thứ này để đó lâu vậy cũng không ai rước đi, lại để nó gặp được.” Anh Béo đi quanh khối hoàng phỉ to lớn, chiều rộng khoảng hai mét rưỡi, cao ba mét, dài một mét rưỡi, gõ đi lớp đá bên ngoài, cơ bản không thiếu đi bao nhiều. Một tầng mỏng bên ngoài có một phần ba là ngọc bích loại, một phần ba băng loại, một phần ba còn lại thì mỗi loại băng nhu, nhu đều có một chút. Màu sắc của ngọc bích loại hầu như đều là màu hoàng kim, có thể cắt ra một trái bóng rổ màu hoàng kim. Ánh màu của khối băng loại thì thiên về màu vàng sắp ong, minh hoàng. Tuy nhiên màu sắc của thủy, băng nhu loại bên kia lại đặc biệt chuyển từ đậm sang nhạt, những màu sắc của hoàng phỉ thì dường như đều có hết. Một khối ngọc lớn như vậy có thể so với quốc bảo.

Không chỉ riêng anh Béo thích, người trong sân này đều ngạc nhiên. Bọn họ cũng từng cắt nhiều ngọc đá, dựa vào nhãn lực của Thước Nhạc, mấy năm nay thấy không ít, ngọc lục bảo đế vương lục, hồng hoàng lam phỉ, phúc lộc thọ hỉ tài, vô cùng nhiều, càng huống chi loại cậu chọn đều là tốt nhất. Ngọc bích loại Băng loại cũng thuộc loại bình thường, nhưng lần đầu tiên thấy một khối ngọc to như vậy. Trước kia cũng từng đổ được hoàng phỉ ngọc bích loại, nhưng màu sắc thì kém hơn chút, hơn nữa cũng chỉ lớn bằng nắm tay, không thể nào so với khối hiện tại.

Cho nên nói Phi Phi nhà họ tuyệt đối thuộc trường hợp kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Tuy rằng Phi Phi cũng không hẳn là ngốc, nhưng thẳng nhóc này rất thẳng tính, tâm tính đơn thuần, cũng coi như ngốc đi.

“Nếu không, lần sao anh đi Myanma thì cho mượn Phi Phi nhé. Không chừng lại đổ được đồ tốt nữa.” Anh Béo đứng bên cạnh trêu.

“Thằng nhóc hôm nay không có ở đây, mọi người cũng không nên cổ vũ để nó kiêu ngạo.” Lần trước, khi quay về, lũ nhỏ bảo cậu nhận xét xem ai tốt nhất, Thước Nhạc cũng không nói, chỉ nói về trạng thái của từng khối len dạ, khiến Phi Phi vênh mặt mấy ngày. Thằng nhóc này từ khi sinh ra cũng chưa từng buồn phiền, quá tự tin, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, về sau cần phải mài mòn nhiều. Sáng nay, bọn nhỏ đã vào không gian chơi, đổ thạch cũng không làm chúng muốn ra ngoài.

Khúc Phàm đi dạo quanh ngắm nhìn khối ngọc, “Vẫn nên tách ra đi.” Hiện tại hắn không có hứng thú gì với mấy đám ngọc thạch này, có thể đẹp hơn cũng chẳng để làm gì, thấy thế nào cũng chỉ là tài liệu luyện khí. Khối hoàng phỉ này tạo cho hắn cảm giác tốt, kỳ thật, ngọc bích với ngọc đều là vật dẫn tốt, nhưng ngọc bích không ôn hòa bằng ngọc, sau khí rót linh khí vào sẽ tạo cảm giác hoạt bát. Tuy nhiên, ngọc bích sau khi luyện chế thì có độ bền hơn so với ngọc. Hắn với Thước Nhạc quen dùng ngọc bích như bùa chứa linh khí, sử dụng ngọc thạch làm ngọc đồng đơn giản, mắt trận.


Một khối ngọc to như vậy có thể coi như quốc bảo lại không có ý nghĩa với họ, tách ra hữu dụng hơn.

“Từ từ, chị chụp tấm ảnh đã.” Vi Hinh Phi lấy máy ảnh từ trong túi ra, “Thứ tốt như vậy cũng nên lưu lại tấm ảnh làm kỷ niệm.”

Chụp ảnh xong, Thước Nhạc cầm chiếc dao khắc ngọc, tưới tưới nước lên trên. Cậu vẫn luôn hứng thú với điêu khắc, sau khi tu hành lại gộp tu hành với điêu khắc thành một, hiện tại những đồ khắc ra dùng điêu khắc tinh xảo cũng không đủ để khen ngợi. Gần đây lại bắt đầu nghiên cứu thần luyện, chỉ có điều không đủ thời gian nên chưa tiến triển gì.

Căn cứ vào ánh màu của thủy loại, chia khối hàng len dạ thành hơn mười khối, không khối nào nhỏ, “Anh Béo chọn một khối đi.”

Anh Béo lắc đầu, “Quên đi, anh còn trữ hàng, về sau nếu cần lại tìm cậu.” Anh Bép hiện tại nghĩ khác trước kia, trong đám bạn, anh Béo là hiểu rõ đôi chồng chồng này nhất, tài liệu mua qua tay anh đến mấy triệu, nếu anh còn không đoán ra thì anh đúng là thằng ngốc. Anh Béo tuy rằng nhìn có vẻ thô kệch nhưng hiểu rất rõ, buôn bán nhiều năm, dạng người nào mà chưa gặp chứ, anh thấy rõ sự thay đổi của Khúc Phàm, mấy đứa nhỏ nhà họ kia càng lớn càng giống hai người, rất nhiều chuyện về bọn họ rất khó tin, những tài liệu anh đưa đến tứ hợp viện mấy năm nay được dùng để làm gì? Trong lòng anh sáng như gương, dù sao hai người Khúc Phàm cũng không che dấu gì, anh cũng không đoán, khi cần cho anh biết thì sẽ không lừa anh, không muốn để anh biết thì có đoán mấy cũng chẳng để làm gì.

Mấy năm nay họ mang về từ Myanma rất nhiều hàng len dạ, nhưng không bán ra ngoài mấy, chúng nhất định có tác dụng khác, nhìn quà mà bọn họ tặng đám nhỏ, thứ tác dụng ấy không thể đổi được bằng tiền tài. Cho nên mấy năm gần đây, anh Béo cũng không nghĩ gì về đám ngọc bích của họ, người lại còn thêm cho họ, nên làm như thế nào, anh Béo biết rất rõ.

Thước Nhạc nheo mắt cười nhìn anh Béo. Anh Béo này quả thật rất tốt, có phải nên dụ dỗ anh ấy không nhỉ. Lại nói, có một vài việc cậu với Khúc Phàm không làm tốt, khi cần tiền gấp, đồ tốt trong tay họ rất nhiều, nếu qua anh Béo cũng có thể bán giá cao. Dựa vào hiểu biết của họ với anh Béo, anh ấy là người thích hợp nhất. Lại quay đầu nhìn Vu Hinh Phi, cũng là người hiếm thấy.

“Nếu anh Béo không cần, vậy chờ em làm ra thành phẩm thì anh lại đến chọn sau.”

“Tốt lắm, Nhạc Nhạc, em dùng băng loại màu minh hoàng làm cho chị một chiếc vòng tay đi.” Vu Hinh Phi cũng không khách khí yêu cầu luôn.

Thước Nhìn nhạc cổ tay Vu Hinh Phi, “Chị dâu à, tay chị dùng nhiều nhất cũng chỉ mười hai hạt châu, màu minh hoàng này làm to như long nhãn với đẹp, nếu không làm kiểu vòng trơn* cho chị nhé.”

*vòng trơn: thề là không biết dùng từ gì, dáng nó như vầy:


vòng trơn

Vu Hinh Phi nhìn cổ tay mình, hơi lưỡng lự.

Thước Nhạc nhìn dáng vẻ của nàng, cười cười: “Vậy thì em làm vòng chín hạt cho chị, to như hạt long nhãn chắc sẽ mang vừa, sau đó lại làm thêm vòng trơn cho chị, chị thích loại nào, vòng tay kiểu quý phi* được không?”

*vòng tay kiểu quý phi:

vòng quý phi

Vu Hinh Phi nghe vậy thì cười, “Theo ý cậu đi.” Có người phụ nữ nào không thích trang sức chứ.

“Chị cũng đừng vội, còn cần thời gian làm nữa.” Tuy rằng làm trang sức không tốn thời gian, nhưng Thước Nhạc cũng không đơn thuần làm trang sức như vậy, cũng sẽ có tác dụng đặc biệt.

Khi rời đôi anh Béo rời đi, Thước Nhạc đưa cho hai người một bình ngọc chứa linh tuyền. Trước kia cũng đã cho bọn họ, tuy nhiên đều được pha loãng, tác dụng lớn nhất là tăng cường sức khỏe, lọ này thì không pha loãng, thân thể bọn họ hẳn có thể thừa nhận, sau khi sử dụng thì cơ thể họ sẽ thay đổi hoàn toàn, không bao lâu sẽ có được tin mừng thôi. Giúp đỡ lớn như vậy cũng vì muốn tạo nên người giúp đỡ cho họ sau này.

“Nếu không tôi không đi nữa. Không tốt lắm.” Phí Dương hơi ngại nhìn Khúc Bình. Mới sáng sớm người này đã bá đạo kéo y từ nhà ra, vừa hỏi thì lại được nói dẫn y về nhà mừng năm mới.

“Sao lại không tốt, một mình em thì cô đơn lắm, người nhà anh rất tốt, em gặp rồi sẽ biết. Lại nói, sau này đều là người nhà cả, làm quen trước cũng tốt.” Khúc Bình cười xấu xa nhìn Phí Dương.

“Ai là người nhà với anh, thối—” Phí Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt hơi đỏ, trong thời gian tiếp xúc vừa qua, y đã quá hiểu độ dày da mặt người này.

“Ngượng gì chứ, hai ta đã như vầy như vầy, em phải chịu trách nhiệm với anh đó nha.”

Phí Dương trực tiếp lờ anh đi, người này càng nói càng bạo. Nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài, sao lại như vậy nhỉ? “Nhà anh không phải ở số 2 Hoàn Ngoại sao? Sao lại đến đây.”

“Ở nhà không làm lễ, lễ mừng năm mới sẽ tới nhà em trai.”


“À.” Phí Dương không hiểu vì sao mà tim lại đập thình thịch.

Xe dừng ở bãi đỗ xe ngoài ngõ nhỏ, đi theo Khúc Bình vào ngõ nhỏ quen thuộc, lại bước vào cánh cửa quen thuộc, Phí Dương giật mình chỉ vào tứ hợp viện trước mặt, “Đây là nhà em trai anh?”

Khúc Bình gật đầu. “Phải đó. Sao vậy?”

Phí Dương cảm thấy miệng hơi cứng, “Em trai anh là Khúc Phàm?”

“Ồ, em quen em trai anh?”

Phí Dương há hốc mồm, không biết nói sao nữa, nghĩ muốn quay đầu rời đi, gặp rồi xấu hổ đến mức nào chứ.

Khúc Bình nhanh tay nắm tay Phí Dương đặt lên ngực, “Sao vậy? Đã tới cửa rồi sao không vào?”

Phí Dương bước lùi về sau, “Không, em không vào.” Việc này sao được chứ, tuy rằng giờ trái tim đã đổi chủ nhưng nhìn thấy Thước Nhạc vẫn thấy day dứt mà. Hơn nữa, Khúc Phàm còn biết về tình cảm của y, không biết sẽ nghĩ thế nào đây.

Khúc Bình thấy ánh mắt kiên quyết của Phí Dương, hơi khó hiểu, chẳng lẽ Phí Dương có gì đó với em trai anh?

“A— Anh cả, Phí Dương, hai người đây là?” Khúc Phàm cầm bộ câu đối đi ra, thấy hai người đứng ở cửa, nghĩ quả nhiên Thước Nhạc đoán đúng rồi. Vậy cũng tốt, miễn cho Phí Dương ấp ủ tình cảm với Nhạc Nhạc. Nhưng mà anh cả không phải muốn Phí Dương về nhà dự lễ mừng năm mới đó chứ, thế thì quá hạnh phúc rồi. Trong lòng cứ nghĩ vẩn vơ, mặt thì chả thể hiện gì hết.

“Tiểu Phàm, em quen Phí Dương a. Đúng dịp hôm nay Phí Dương dự lễ mừng năm mới với chúng ta, quen rất hay.” Khúc Bình cũng không muốn dò hỏi quan hệ của họ, dù sao, sau này Phí Dương sẽ được khắc dấu của Khúc Bình anh đây.

Phí Dương nhìn hai anh em nhà này, được nha, không đi không được rồi.

Kusami: Xin vài dòng lảm nhảm >.< Cầu beta~~~~~~~~~ Mà ta đang tính làm một bộ nữa hux


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận