Mang Theo Không Gian Sống Lại

Ngôn Diễm Yên là một người rất tiêu cực, cậu đối với rất nhiều chuyện không hề có hy vọng. Nhưng một khi đã xác định mục tiêu, cậu sẽ kiên định làm tới cùng. Dù sao cậu vốn cũng không phải là người lạc quan, cho dù cố gắng rồi thất bại cũng sẽ không cảm thấy mâu thuẫn, ngược lại còn cảm thấy đó là đương nhiên. Sau đó lại tiếp tục tìm mục tiêu, tiếp tục đi tới, tiếp tục thất bại, lại tiếp tục đi tới…

Cho nên nếu như không trọng sinh, Ngôn Diễm Yên cả đời sẽ như vậy, không tìm thấy ánh sáng, cũng không đi đến được bóng tối.

Nhưng bây giờ hắn lại hướng về ánh sáng mà đi.

Ngôn Diễm Yên không có nhiều tiền trong túi, nên cậu chỉ mua vài hạt giống hoa hồng, hoa bách hợp và một số loại hạt giống hoa khác. Cậu không có tri thức về các loại hoa, nên cũng chỉ nhìn một số loại hoa cậu hiểu biết liền mua lại thôi.

Hơn nữa, hoa hồng và hoa bách hợp là hai loại hoa cha mẹ cậu thích nhất. Vậy xem như, là một hồi tế điện a.

Đi tới không gian chuông, Ngôn Diễm Yên cẩn thận đem tất cả hạt giống hoa gieo ở một góc của mẫu đất, sau đó đi tới chỗ hồ nước cách đó gần một cây số, lấy ra cái cuốc mua ở chợ, chậm rãi đào một cái mương nho nhỏ, coi như nước tưới.

Đào một chút đã hết mấy giờ, mệt chết eo của cậu.

Đợi làm xong công việc, Ngôn Diễm Yên cứng ngắc phát hiện, hạt giống mới gieo không lâu đã nảy mầm, đã mọc lá cây…

Không khỏi giật mình, Ngôn Diễm Yên mạnh mẽ ngẩng lên nhìn trời, phát hiện hôm nay quá sáng, nhìn đồng hồ trên tay, đã chỉ hơn bảy giờ. Nếu như đồng hồ sinh học của cậu không tự nói rằng bây giờ là buổi tối, cậu có thể cảm thấy bây giờ là hơn bảy giờ sáng.

“Cô lỗ……” Rốt cục phát hiện mình đã đói bụng, Ngôn Diễm Yên rời khỏi không gian, xuất hiện ở trong nhà.

Bởi vì không có mở đèn, cho nên phòng khách một mảnh tối, đối với việc tối tăm một cách đột ngột, tầm mắt có chút không kịp thích ứng, Ngôn Diễm Yên đứng yên vài giây mới đi bật đèn.

Ngồi yên trên ghế salon, Ngôn Diễm Yên phát hiện, không gian là không có đêm tối, hơn nữa đất cùng nước ở đó khả năng đều có chút không giống hiện thực, cho nên hạt giống mới nảy mầm nhanh như vậy. Cứ theo tốc độ kia, Ngôn Diễm Yên đoán rất nhanh cậu có thể lấy được mẫu hoa.

Nói thực, cậu cũng có chút chờ mong.

Làm một bát trứng chiên cơm, Ngôn Diễm Yên đột nhiên nhận được một tin nhắn.

“Yên yên, yên yên! Ta là Quý Không a, ngày mai chúng ta cùng đi sân bóng chơi được không?” Cho dù là tin nhắn, Ngôn Diễm Yên cũng có thể cảm nhận được sức sống của Quý Không.

Ngôn Diễm Yên cười cười, tiếng cười mang theo tiếng chuông làm căn phòng trống trải có vẻ linh hoạt kỳ ảo lại đầy tịch mịch.

“Thực xin lỗi, ta muốn đi tìm việc làm thêm.” Không sai, chính là việc làm thêm, cho dù cậu có cái không gian này, nhưng cũng không có nghĩa là cậu có thể thuận lợi dùng không gian để kiếm được tiền, làm việc cần chuẩn bị một đường lui, đây là tổng kết kinh nghiệm cuộc sống của cậu.

Cậu không nghĩ tiếp tục lùi bước, cho dù đó có là chuyện đương nhiên.

“Ôi chao!? Hiện tại là nghỉ hè! Tìm việc làm thêm gì a?” Quý Không vẫn chưa biết tình huống gia đình của Ngôn Diễm Yên cho nên cảm thấy không vui.

Nhưng Ngôn Diễm Yên lại cho rằng Quý Không là hỏi cậu muốn tìm công việc loại nào, vì vậy thành thật trả lời.

“ Trước mắt muốn tìm công việc phục vụ, hoặc giao báo buổi sáng, ta nghĩ có thể tìm nhiều việc.” Dù chính phủ nguyện cho cậu học phí cùng sinh hoạt phí ba năm học cao trung, nhưng cũng không có nghĩa là cậu muốn học xong ba năm ngồi không ăn rồi chờ chết.

Cậu cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.

Tại sao cần nhiều tiền như vậy ư? Bởi vì cậu đủ khổ, đủ vất vả rồi.

Nếu cậu không ngừng kiếm tiền, sau đó lên đại học sẽ học kinh doanh, lại sau đó sẽ mở một cửa hàng bán hoa, không ngừng mở rộng, đến toàn thế giới, làm cho khắp nơi trên thế giới đều có hoa của cậu. Trọng yếu nhất, cậu muốn vừa đi du lịch vòng quanh thế giới vừa kiếm tiền.

Cho nên chỉ có nhiều tiền, cậu mới có thể thực hiện cái mộng tưởng nhỏ bé nhưng rất khó thực hiện đó (= = kỳ thật ngươi chính là thích tiền a!)

Đã có mục tiêu, Ngôn Diễm Yên sẽ không lãng phí thời gian.

Dù sao cậu cũng không thích chơi, chỉ tiếc sự nhiệt tình của Quý Không.

Mà Quý Không đọc xong tin nhắn của Ngôn Diễm Yên không khỏi hắc tuyến đầy đầu, vì Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không cảm thấy bất mãn của Quý Không, ngược lại còn nhắn lại một cái tin nhắn làm cho hắn nhụt chí.

“Cha mẹ ngươi không quản ngươi sao!?” Quý Không viết rồi nhắn lại

Ngôn Diễm Yên ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn tới nơi đặt linh vị cha mẹ.

Hồi phục “ … Ừ”

Quý Không không biết sự im lặng tuyệt đối kia là gì, sau đó vô luận cậu nhắn cái gì, Ngôn Diễm Yên cũng không trả lời. Đợi tới khi mất hết kiên nhẫn, hắn mới trực tiếp gọi điện thoại cho Ngôn Diễm Yên, không nghĩ tới cậu tắt điện thoại.

Quý Không tức giận, người này làm cái gì a?

Kỳ thật Quý Không đã hiểu lầm Ngôn Diễm Yên, chỉ là điện thoại của cậu hết pin mà thôi, nhưng Quý Không lại không biết rõ. Tới khi Ngôn Diễm Yên sạc xong điện thoại, cậu gọi lại cho Quý Không thì Quý Không cũng tắt máy.

“ Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Ngôn Diễm Yên đờ đẫn nghe câu nói công thức tới khi âm thanh hỗn độn, cậu ngẩng đầu nhìn linh vị cha mẹ, vài giây sau, cậu không khỏi cúi đầu nhắm mắt lại.

“ Ha ha a…” “Đinh, đinh,đinh”

Làm bạn với cậu, cũng chỉ có tiếng chuông này thôi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui