“Có nước rồi thì không cần phải hứng nước mưa nữa, mau gọi các ông chồng về đi, tranh thủ trời chưa tối tìm một chỗ dừng chân, lỡ mưa không ngớt thì đêm nay cả nhà phải có chỗ mà ngủ.
Dân chạy nạn ngoài đường nhiều thế này, ít nhiều gì cũng phải tranh giành nhau thôi.”
Trịnh thị và Trương thị nghe Lâm lão thái không truy cứu thêm về nguồn gốc nước, liền trao đổi ánh mắt với nhau rồi đặt vò lại chỗ cũ, sau đó chạy đi tìm chồng.
Lâm lão thái nhẹ nhàng vỗ về đứa cháu gái trong lòng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự là mộ tổ nhà họ Lâm bốc khói, ông trời đã phái con, tiểu phúc tinh, đến để cứu cả gia đình chúng ta sao?”
Tường Vân nhắm mắt giả vờ không nghe thấy.
Nhà họ Lâm đã đối xử rất tốt với cô, giờ cô cũng đã trở thành một phần của gia đình này, giúp đỡ họ chút sức cũng là điều nên làm.
Tuy nhiên, cô không muốn lộ diện quá sớm, lỡ làm Lâm lão thái sợ hãi thì sao.
Lâm lão thái trông khoảng năm sáu mươi tuổi, có lẽ do bệnh tật nằm giường lâu năm, sắc mặt không tốt.
Tối qua Tường Vân đã quan sát kỹ, dù đôi chân bà đã bị liệt nhưng vẫn còn cảm giác.
Nếu được điều trị hợp lý và tập phục hồi chức năng, khả năng hồi phục và đứng dậy là rất cao.
Nhưng vấn đề lớn nhất của người bệnh là cần dinh dưỡng đầy đủ.
Cả gia đình họ Lâm đang chạy nạn, ai nấy đều đói khổ đến xanh xao, nói gì đến chuyện ăn thịt, ngay cả cơm no cũng không có.
Nếu cứ tiếp tục thế này, không biết đến bao giờ Lâm lão thái mới có thể đứng dậy.
Tường Vân nằm trong lòng Lâm lão thái, cau mày, thở dài một hơi.
Chiếc lưỡi nhỏ hồng hào vô thức mút lấy môi dưới, dường như chỉ khi làm vậy cô mới có thể xua tan đi nỗi lo lắng.
Lâm lão thái thấy cháu gái mút môi, bàn tay khô gầy của bà vỗ nhẹ nhàng.
“Cục cưng của bà, có phải con đói rồi không? Chờ tìm được chỗ nghỉ ngơi, bà sẽ nấu cháo gạo cho con ăn, ráng chịu đựng thêm chút nữa nhé.”
Bà cũng rất buồn bực, đứa trẻ không được uống sữa mẹ, lớn lên cơ thể sẽ không khỏe mạnh như những đứa trẻ khác.
Nghĩ đến chuyện cô cháu gái nhỏ sau này có thể ốm đau liên miên, lòng bà càng thêm nặng trĩu.
Nhưng cảm xúc tiêu cực không kéo dài lâu, vì ngay sau đó con cháu của bà chạy về với vẻ mặt đầy hân hoan.
Lâm lão đại và Lâm lão nhị tràn đầy phấn khởi, giơ tay cao lên, trong lòng bàn tay là hai con cá to đang quẫy đuôi mạnh mẽ.
Lâm lão tam và Lâm tứ lang, mỗi người một tay xách theo một con thỏ béo ú, vui vẻ vẫy tay với Lâm lão thái.
Thậm chí, mấy thằng nhóc đi theo sau cũng ôm trong tay những củ khoai lang to tròn, vẻ mặt hớn hở, nhảy nhót không ngừng.
“Mẹ, xem này, con thỏ béo quá, trời hạn hán đến lá cây cũng không có, không biết nó ăn gì mà lớn như vậy!”
“Còn cá mà hai chúng con bắt được nữa, béo lắm! Tối nay để đệ muội nấu canh cá diếc, con thèm món này mấy tháng rồi!”
“Mẹ ơi, chúng con còn tìm thấy cả khoai lang, to đến nỗi hai tay ôm không hết!”
Lâm lão thái chỉ muốn gõ vào đầu bọn con cháu một cái xem trong đó có phải toàn là rơm rạ không.
Đi đường trốn nạn mà dám la to khoe rằng nhà mình có thịt, chẳng phải đang rước họa vào thân sao?
Quả nhiên, chưa kịp để Lâm lão thái trách mắng, đã có người đi đường với ánh mắt thèm thuồng tiến đến hỏi cá và thỏ bắt ở đâu.
Lâm lão nhị, tính thật thà, liền mở miệng đáp ngay: “Ngay cái ao phía sau thôi, có mưa nên cá nhảy ra, vừa hay nhảy đúng vào lòng con, có kỳ lạ không chứ!”
Anh còn định kể chuyện con thỏ tự đâm đầu vào cây chết, nhưng bị Lâm lão tam kéo tay ngăn lại.
Người kia mắt vẫn không rời khỏi con cá và con thỏ, nuốt nước bọt một cái rồi vội vàng chạy về phía ao.
Phía sau, một nhóm người tay cầm gậy gộc nhanh chóng theo sau, dáng vẻ vội vã.
Lúc này, mấy đứa con trai nhà họ Lâm mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Nếu đám người đó không bắt được cá hay tìm thấy thỏ, rất có thể họ sẽ quay lại nhắm vào nhà họ Lâm.
Cả nhà họ Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rảo bước thật nhanh.
Đi được khoảng nửa tiếng, họ mới tìm thấy một ngôi chùa hoang trước khi cơn mưa lớn trút xuống.
Bóng tối lặng lẽ buông xuống, bên ngoài mái hiên, cơn mưa xối xả đổ xuống không ngừng, kèm theo tiếng sấm chớp vang trời.
Trên đường, Tường Vân ngủ không yên giấc.
Cái bụng trống rỗng khiến cô khó chịu, may mà chẳng bao lâu sau đã có cháo gạo ấm được đút vào bụng.
Trịnh thị nhìn con gái đang mút miệng, hai hàm nướu trơn nhẵn cọ xát vào nhau như chưa no, đôi mắt to tròn như mở lớn thêm, lòng trắng mắt rõ ràng như hai viên bánh trắng trên đó điểm hai hạt mè đen.
Cô bé đang quay đầu nhìn về phía nồi canh cá diếc đang sôi sùng sục.
“Muội muội cũng muốn uống canh cá kìa, nó chảy nước miếng ra rồi!”
Thiên Tứ cười đến ôm bụng, rất nhanh chóng, cả nhà tụ tập lại ngắm nghía Tường Vân.