Mang Theo Không Gian! Sống Qua Năm Tai Họa! Bảo Bối Được Cưng Chiều


“A Bảo à, mấy người này là các bác cùng làng với nhà mình đấy.

Cười một cái với các bác đi nào.”


Trong lòng Tường Vân bắt đầu tính toán.

Người xưa thường nói rằng "hàng xóm tốt hơn cả họ hàng", quan hệ láng giềng đôi khi còn thân thiết hơn cả người thân.

Cô bé tự nhủ phải cư xử thật tốt để giúp gia đình họ Lâm có thêm thiện cảm từ những người xung quanh.

Đôi mắt cô bé cong lên như vầng trăng khuyết, sáng trong và rực rỡ.

Khuôn mặt tròn hồng hào của cô bé trông mềm mại như một quả dưa non vừa vớt lên từ giếng, khiến mọi người không khỏi yêu thích.

Cô bé cười khúc khích với mọi người, bàn tay nhỏ xíu thò ra khỏi tã, vẫy vẫy như muốn chào, làm mấy người phụ nữ cười ngất.

Dường như những cơn đau bệnh mấy ngày qua cũng nhờ nụ cười của cô mà tan biến ít nhiều.

“Cô bé này trông đáng yêu quá, má phúng phính, đỏ ửng lên, khác hẳn con trai nhà tôi.


Thằng Sơn, trước ba tuổi mặt lúc nào cũng đen nhẻm, nhìn chẳng ra làm sao.”

“Không biết ai nỡ lòng nào bỏ cô bé giữa núi hoang như vậy.

May mà gặp được nhà họ Lâm tốt bụng, nếu không thì đã mất mạng rồi!”

“Chuyện cũ đừng nhắc nữa.

Từ nay về sau, A Bảo chính là một thành viên của thôn Thanh Hà.

Mau lớn lên đi, cô sẽ tìm cho cháu một nhà chồng tốt!”

Nghe vậy, Trịnh thị bật cười: “Chị dâu Liễu ơi, A Bảo nhà tôi còn nhỏ lắm mà.”

Chị dâu Liễu là bà mối nổi tiếng khắp thôn Thanh Hà, suốt đời chẳng thích gì ngoài việc kết duyên cho trai gái khắp làng.

“Nhỏ gì mà nhỏ? Nhiều nhà còn định trước hôn ước từ lúc bé tí! Chờ đến mười bảy, mười tám mới tính chuyện cưới gả thì quá muộn.

Đám con trai giỏi giang đều bị người ta giành hết rồi, lúc đó còn mà chọn nữa sao!”

Trịnh thị mỉm cười, không nói gì thêm, bắt đầu bàn luận với mấy người phụ nữ khác về chuyện nuôi con.

Thấy Trịnh thị không đáp lời, chị dâu Liễu cũng không nói gì thêm, quay sang trò chuyện với Triệu Nhược Hà.

Tường Vân, suýt chút nữa bị ép định hôn, thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu sao dù đến đâu, cô cũng không thoát được việc bị ép cưới.

Trước kia thì bị giục kết hôn sau khi tốt nghiệp, bây giờ thì mới chỉ là đứa trẻ còn chưa cai sữa mà đã có người nhắm đến chuyện cưới xin.

Thật đáng sợ, quá đáng sợ!

Bên này, Lâm lão thái đã thông báo với mọi người trong thôn về việc nước suối không thể uống được.

Trưởng thôn Lưu Nhân, người đã từng chứng kiến tay nghề y học của bà nhiều năm trước, rất tin tưởng vào lời bà nói.


Nếu không phải vì bà đã thề bỏ nghề, không còn chữa bệnh cho ai nữa, thì thôn Thanh Hà đã không thiếu thầy thuốc giỏi trong suốt những năm qua.

Hiện tại, thầy thuốc duy nhất của thôn cũng đã được mời vào thành.

Những người này, vốn nghĩ rằng họ chỉ còn cách chờ chết trước cổng thành, giờ đây khi gặp Lâm lão thái, giống như nhìn thấy ánh sáng của sự sống, trong lòng lại bừng lên hy vọng.

“Lâm tẩu, cảm ơn chị đã nói cho chúng tôi biết nguồn nước có vấn đề.

Nhưng bây giờ, hầu hết mọi người trong thôn đã uống phải nước bẩn.

Cả người lớn lẫn trẻ con đều bị tiêu chảy, gầy rộc đi chẳng còn hình dạng.

Ngay cả người khỏe mạnh nhất cũng không thể chịu nổi nữa.

Tôi biết chị đã thề không chữa bệnh nữa, nhưng chị có thể cho chúng tôi biết cần những loại thuốc nào, chúng tôi tự đi tìm rồi nấu lên được không?”

Trưởng thôn đã nói đến vậy, Lâm lão thái không có lý do gì để từ chối.

Nhưng giờ mới qua hạn hán, cây cỏ mới chỉ mọc lên vài mầm xanh thấp lè tè, lấy đâu ra thuốc để phục vụ cho gần trăm dân làng khổ nạn ở cổng thành!

Thấy Lâm lão thái do dự, mọi người trong thôn nghĩ rằng bà không muốn tiết lộ bài thuốc, vì nhiều thầy thuốc có những bài thuốc gia truyền không muốn truyền ra ngoài, sợ người khác học được, bản thân sẽ mất kế sinh nhai.

Lập tức có một người đàn ông tính tình nóng nảy đứng dậy, chỉ về phía Giang Đại Nương đang được Phượng Tiên giúp vận động cơ thể.

“Nhà nhị phòng của bà hôm qua còn tiêu chảy đến mức không đứng nổi, thế mà qua một đêm đã khỏe mạnh, còn chạy nhảy tung tăng.


Lâm thím, nếu bà biết bài thuốc, thì đừng giấu nữa.

Chúng ta đều là người trong thôn, bao nhiêu đời còn có chút họ hàng dây mơ rễ má.

Giờ lánh nạn bên ngoài, chẳng dễ dàng gì, nếu có thể giúp mọi người, chúng tôi sẽ nhớ mãi ơn nghĩa này!”

“Đúng đấy, là như vậy,” vài người trong thôn cũng đồng ý, “Làm người không nên ích kỷ như thế, thấy chết mà không cứu thì quá nhẫn tâm!”

Khuôn mặt Lâm lão thái dần tối lại, trưởng thôn Lưu Nhân thấy mọi người càng nói càng quá đáng, liền quát lên:

“Mọi người nói bậy bạ gì thế? Im miệng hết lại!”

Lâm lão tam trừng mắt nhìn mấy người kia: “Nếu chúng tôi ích kỷ, thì đã chẳng chủ động báo cho mọi người biết nước có vấn đề.

Cả nhà chúng tôi chẳng ai bị bệnh, hà cớ gì phải tự làm khổ mình?”

Người trong thôn bị câu nói của anh chặn lại, có người lầm bầm:

“Lính gác ở cổng thành nghĩ rằng chúng ta mắc bệnh dịch, nếu chúng ta không khỏi, thì chẳng ai được phép vào thành!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận