Tiếng ồn ào của những người dân làng đã thu hút sự chú ý của Tường Vân.
Cô bé đang nằm trong lòng Trịnh thị, giơ tay nhỏ xíu chỉ về phía Lâm lão thái: “Nà… nà…”
“A Bảo ngoan, bà nội đang nói chuyện với các bác, lát nữa bà sẽ đến bế A Bảo.” Trịnh thị nhẹ nhàng vỗ về con gái, múc sữa cho cô bé uống.
Ai ngờ, cô bé A Bảo vốn hay háu ăn lại bỗng dưng lắc đầu, không chịu uống dù thế nào, sữa mẹ trắng đục rơi xuống khăn nhỏ trước ngực.
Ánh mắt cô bé cứ hướng mãi về phía Lâm lão thái.
Không còn cách nào khác, Trịnh thị đành bế Tường Vân đến chỗ Lâm lão thái.
“Mẹ, A Bảo cứ đòi mẹ bế, không chịu bú nữa.”
Lâm lão thái vội đón lấy cháu gái.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cô bé, ngọn lửa giận do mấy người dân làng kích động trong bà liền nguôi ngoai.
Bà từng muỗng từng muỗng đút sữa cho Tường Vân, đến khi hết một bát, bụng cô bé căng tròn, bà mới bế cô bé và nhẹ nhàng vỗ lưng cho bé ợ.
“Muốn có đơn thuốc thì có gì khó, mười bài, tám bài cũng viết được.
Quan trọng là những loại thảo dược trong đó, các người tìm ở đâu? Đừng nói đâu xa, riêng cỏ phòng phong và lá sài hồ cũng không phải loại có vào mùa này!”
Người đàn ông dẫn đầu trước đó sắc mặt không vui hỏi lại: “Thế sao Giang Đại Nương khỏi bệnh được? Bà ấy đã uống thuốc gì?”
Tường Vân ợ một tiếng, cuộn tròn trong lòng Lâm lão thái, lén lút mở một mắt nhìn người đàn ông kia.
Cô bé không thích thái độ của hắn khi nói chuyện với bà mình.
Lâm lão tam đột nhiên đứng dậy, vóc dáng cao lớn hơn hẳn người đàn ông kia: “Hỏi chúng tôi làm gì? Hỏi bà ta mà xem!”
Người kia bị Lâm lão tam dọa cho sợ, vội vàng thay đổi thái độ.
Trưởng thôn thấy vậy liền lên tiếng trách mắng anh ta vài câu rồi xin lỗi gia đình họ Lâm.
Ông năn nỉ Lâm lão thái vẽ ra hình dáng các loại thảo dược, rồi họ sẽ vào núi tìm thử.
Người đàn ông bị mắng lúc trước không cam lòng, thực sự chạy đến hỏi Giang Đại Nương.
Nhưng khi trở về, mặt hắn còn tức giận hơn trước.
“Sao rồi? Giang Đại Nương nói gì? Bà ấy lấy thuốc ở đâu?”
Người đàn ông tức giận đáp: “Bà ta bảo mình khỏe mạnh, tự vượt qua được, còn cười nhạo chúng ta chỉ chút bệnh cỏn con mà làm ầm lên, chẳng khác gì bọn đàn bà!”
Mấy người không biết trút giận vào đâu, đành đợi đến sáng, rồi cùng nhóm người lên núi tìm thuốc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không có Tường Vân, việc tìm thảo dược giữa ngọn núi hoang khô cằn này chẳng khác gì mơ tưởng viển vông.
Khi trưởng thôn và mọi người thất vọng trở về, không biết ai đó đã gợi ý rằng nên nhờ các quan binh gác cổng thành giúp mua thảo dược từ hiệu thuốc trong thành.
Mọi người thấy đây là cách khả thi, trưởng thôn liền nhanh chóng gom đủ bạc rồi đi đến cổng thành gặp lính canh.
Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, ông đã quay lại với gương mặt xám xịt.
“Lính canh vừa nghe nói tôi là người chạy nạn, lập tức nói rằng tôi bị nhiễm dịch bệnh.
Tôi đã nhét thêm bạc cho họ nhưng họ cũng không chịu mở cổng, nói gì đến chuyện giúp chúng ta mua thảo dược!”
Dân làng mặt mày ủ rũ, nếu cứ tiếp tục thế này, không khéo họ sẽ bị tiêu chảy mà chết dần chết mòn.
Lâm lão thái nhẹ nhàng vỗ về đứa cháu gái đang ngủ say, gương mặt bà cũng không giấu được sự lo lắng.
Khi bà cúi đầu xuống, bỗng nhận ra Tường Vân đã tỉnh từ lúc nào, đang ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn bà chằm chằm.
“A Bảo tỉnh rồi à, ngủ có ngon không?”
Lâm lão thái đưa tay vào kiểm tra trong tã, quả nhiên khô ráo.
Trong lòng bà không khỏi cảm thấy mềm lòng, cô cháu gái rất hiểu chuyện, mỗi lần muốn đi vệ sinh đều ư ư á á nhắc người lớn, chưa bao giờ làm bẩn tã, giúp cả nhà đỡ biết bao phiền toái.
Đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế, chẳng lẽ phải mãi sống lang thang nơi hoang vu thế này sao?
Mấy ngày gần đây, gió cát càng lúc càng nặng, da mặt của Tường Vân cũng không còn mịn màng như trước.
Bà đang nghĩ đến việc quấn chặt thêm cho cháu gái thì đột nhiên nhận ra dưới vạt áo của mình có mấy cọng thảo dược không biết từ đâu xuất hiện.
Lâm lão thái nhặt lên xem, lập tức trố mắt kinh ngạc, suýt nữa kêu lên.
Trong tay bà chính là cỏ phòng phong và lá sài hồ, những loại thảo dược mà dân làng đã lặn lội khắp núi không tìm thấy!