Mang Theo Không Gian Về Nông Thôn Người Khác Ăn Cám Ta Ăn Thịt


Thẩm Ninh chẳng buồn tranh cãi với người phục vụ, cô chỉ lặp lại một cách bình tĩnh, “Tôi muốn một bát mì bò và hai cái bánh bao thịt.”

Người phục vụ tỏ thái độ chế giễu, “Ồ, muốn ăn thì được thôi.

Cô có tem phiếu không? Cô có tiền không?”

Thẩm Ninh không hề tức giận, lấy từ trong túi ra phong bì mà văn phòng thanh niên trí thức đã đưa cho, hỏi, “Cần bao nhiêu?”

“Ha, làm bộ làm tịch à! Tổng cộng là ba hào năm xu, thêm ba lạng tem gạo và hai lạng tem thịt.”

Thời này, làm việc trong nhà hàng quốc doanh là công việc đáng mơ ước, lương tuy không cao nhưng đãi ngộ rất tốt.

Người phục vụ tự cho mình cao quý hơn người khác, khinh thường dáng vẻ quê mùa của Thẩm Ninh, lời nói đầy sự mỉa mai, “Sao nào, tiếc tiền à? Nếu tiếc thì cút đi, đừng làm mất thời gian của chúng tôi!”

Lúc này, một giọng nói vang lên phía sau, mạnh mẽ và đầy uy nghiêm, “Đồng chí này có thái độ gì vậy? Trên tường còn ghi mấy chữ lớn ‘Phục vụ nhân dân’, mà đây là cách cô phục vụ sao?”

Nghe thấy giọng nói, Thẩm Ninh quay lại và thấy người đến chính là Cố Trường Canh.

Cô thầm thở dài, nghĩ mình thật xui xẻo.


Người phục vụ vừa mới trưng bộ mặt lạnh lùng đã lập tức đứng thẳng, mặt đỏ bừng và lắp bắp biện hộ, “Cô ấy...!cô ấy không có tiền và tem phiếu, cũng không thể làm chậm trễ người khác được, chúng tôi đang rất...!rất bận mà…”

Ánh mắt của Cố Trường Canh lại nhìn về phía Thẩm Ninh, chỉ thấy cô gái nhỏ gầy gò bình thản đặt tem phiếu và tiền lẻ lên quầy, “Cô đếm lại đi, không thiếu một xu nào đâu.”

Nói xong, Thẩm Ninh quay người tìm một chỗ ở góc phòng ngồi chờ món ăn.

Người phục vụ lúc này xấu hổ, mặt đỏ như gấc.

Cô ta cẩn thận đếm lại hai lần, thấy không có gì sai sót, đành phải nuốt cục tức vào lòng, mặt mày u ám rồi lặng lẽ đi vào bếp.

Trong quán chỉ còn lại hai người, Thẩm Ninh nghĩ đến bát cháo trước đó, cắn răng chào hỏi, “Đồng chí thật trùng hợp.

À đúng rồi, cháo và tiền viện phí hôm qua tôi vẫn chưa trả anh.”

Cố Trường Canh khẽ xua tay, “Không cần đâu.

Nhưng theo như tôi biết, nhà cô bị trộm hết, không còn một đồng xu, vậy tiền này cô lấy ở đâu ra?”

Anh ngồi xuống đối diện Thẩm Ninh, tư thế uy nghiêm, với vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ thiếu câu, “Thành khẩn thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị!”


Không khí trong quán đột nhiên biến thành căng thẳng như trong một phòng thẩm vấn.

Cô gái nhỏ ngồi đối diện cúi đầu ủ rũ, giống như quả bóng xì hơi, đôi mắt to tròn hơi rủ xuống, hàng mi cong vút, gương mặt bé xíu trông vô cùng yếu ớt và đáng thương, như thể đã chịu đủ mọi bất công.

Cố Trường Canh nhíu mày, như thể nhìn thấu lớp vỏ bọc của cô, “Không nói sao?”

Cô gái nhỏ ngước lên, đôi mắt to như mắt mèo, ánh lên vẻ mờ ảo, khóe mắt hơi đỏ, nhìn như đang chấp nhận số phận.

Cô nói, “Đúng vậy, tiền này không phải của tôi.

Tôi đã trộm sổ hộ khẩu của nhà và dùng nó để đăng ký cho Vương Bảo Châu đi về vùng quê.

Số tiền này là tiền trợ cấp của văn phòng thanh niên trí thức cấp cho cô ta.”

Đôi tay trắng muốt của Thẩm Ninh lục lọi trong túi, lấy ra một phong bì trắng và đặt lên bàn, “Trừ tiền bữa ăn này ra, số còn lại đều ở đây.

Người phải đi về quê vốn dĩ là cô ta, Vương Bảo Châu.

Nhà họ Vương chiếm căn nhà mà ba tôi để lại, tiêu hết số tiền trợ cấp tử tuất của ba tôi, rồi còn muốn đẩy tôi ra vùng quê và để cô ta thay thế tôi làm việc ở nhà máy.

Đến cả số tiền trợ cấp của việc đi về quê cũng không cho tôi, tôi không thể nào chịu nổi điều đó!

Tôi phải cảm ơn tên trộm đó, dù sao đồ đạc trong nhà đều là của tôi.

Tôi thà để trộm lấy hết còn hơn để nhà họ Vương chiếm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận