Mang Theo Không Gian Về Nông Thôn Người Khác Ăn Cám Ta Ăn Thịt


Vừa nhìn thấy Thẩm Ninh quay về, cơn giận bị dồn nén suốt cả ngày của Vương Ái Hoa lập tức bùng nổ, tìm được nơi để trút giận.

“Mày, cái đồ tiểu súc sinh, sao mày không chết quách ngoài đường đi, còn mặt mũi nào mà về đây? Nói mau, có phải mày cấu kết với người ngoài để trộm đồ trong nhà không?”

Thẩm Ninh cười khẩy, không còn vẻ sợ hãi, nhút nhát như trước, lời nói mang theo sự mỉa mai lạnh lùng.

"Bà nói thế thì cứ coi là vậy đi."

Sự thay đổi quá lớn của Thẩm Ninh khiến Vương Ái Hoa đứng sững tại chỗ, ngỡ như gặp ma.

Vương Bảo Châu trợn to mắt, kích động xông lên, “Mày thừa nhận rồi! Mày dám thừa nhận à? Tao biết ngay là mày, đồ ăn trộm không biết xấu hổ, mau trả lại viên ngọc của tao! Cút khỏi nhà tao ngay!”

"Chát!" Một tiếng vang lớn, rõ ràng.

Vương Bảo Châu bị tát mạnh đến lảo đảo, suýt nữa thì ngã.


Cô ta ôm lấy gương mặt nóng rát, không thể tin được nhìn Thẩm Ninh.

Đây...!đây còn là người chị kế yếu đuối nhút nhát của mình sao?

Vương Ái Hoa sững sờ trong giây lát, ánh mắt lóe lên cơn giận dữ độc địa.

“Thẩm Ninh, mày đúng là điên rồi, dám đánh con gái tao! Xem tao có xé xác mày không!”

"Chát!" Lại một tiếng vang lớn nữa.

Cái tát lần này như là sự tuyên chiến, cũng là lời cảnh cáo.

Thẩm Ninh khẽ nhướng mày, nhìn mẹ con nhà họ Vương bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Mặt dày thật đấy, đánh đến đau tay rồi đây."

Cô nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nuốt chửng đối phương, nói bằng giọng điệu khinh miệt, "Viên ngọc của cô? Thật là buồn cười! Hai mẹ con các người đúng là một loại không biết xấu hổ.

Đó là đồ của tôi, đây là nhà của tôi, căn nhà này mang họ Thẩm.

Mọi thứ các người ăn, dùng, tiêu xài đều là tiền trợ cấp mà bố tôi để lại cho tôi.

Ở trong nhà của tôi mà dám lên giọng như vậy, ai cho các người cái quyền đó? Trước đây tôi yếu đuối, để các người bắt nạt, nhưng bây giờ mọi chuyện khác rồi.

Ngày tháng tốt đẹp của các người đến đây là hết!"

Cô dừng lại một lát, rồi tiếp tục với giọng điệu đe dọa rõ ràng, "Nhân tiện, thay vì tìm cách làm khó tôi, sao các người không lo mà tìm tên con trai quý báu của mình đi.


Biết đâu một ngày nào đó nó chết thảm ngoài đường mà chẳng ai nhặt xác về."

Giọng của Thẩm Ninh lạnh lùng, mang theo nụ cười quái dị, khiến không khí càng thêm đáng sợ.

Vương Bảo Châu nghe xong run rẩy, đứng ngây ra, cảm giác như Thẩm Ninh không còn là người chị kế của mình mà đã bị thứ gì đó "không sạch sẽ" nhập vào.

Cô ta lùi lại vài bước, hoảng hốt kêu lên, "Mày...!mày không phải Thẩm Ninh, mày chắc chắn không phải cô ta! Mày là ai? Cút khỏi người chị ấy đi...!"

Vương Ái Hoa lúc này mới kịp phản ứng, mặt mày dữ tợn, lửa giận bùng lên.

Bà ta không thèm để ý sự khác lạ của Thẩm Ninh, giơ cánh tay mạnh mẽ lao về phía trước.

"Mày đúng là đồ khốn, dám nguyền rủa con trai tao!"

Thẩm Ninh không hề sợ hãi, cô nhanh nhẹn cúi xuống né tránh.

"Chát!"

Một cú tát cực mạnh.


Vương Bảo Châu chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt tê liệt, tai ù đi vì tiếng vang quá lớn, đầu óc quay cuồng, rồi ngã nhào xuống đất.

Thẩm Ninh lắc đầu, mỉm cười châm biếm, “Ác thật đấy, cái tát này chắc cô ấy điếc luôn mất.

Con gái lớn thế mà còn mắc chứng đái dầm, đã đủ xấu hổ rồi, giờ còn bị đánh hỏng tai, sau này làm sao mà lấy chồng nổi đây.”

Vương Bảo Châu nghe không rõ những lời này, chỉ thấy môi Thẩm Ninh mấp máy, càng thêm sợ hãi, mắt trợn trắng lên và ngất xỉu.

Vương Ái Hoa giật mình, vội vàng ôm chặt lấy con gái, miệng gào lên những lời đầy đau đớn.

Bà ta đỏ mắt nhìn Thẩm Ninh, hét lên, “Mày muốn gì?”

"Muốn gì ư? Tôi có thể làm gì chứ? Vương dì à, tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình thôi.

Ngày mốt tôi phải đi vùng quê rồi, nhưng tôi hỏi dì, tiền trợ cấp mà đội thanh niên chí nguyện đưa cho tôi đâu? Tiền và tem phiếu của tôi đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận