Phương Hằng khó khăn len lỏi trong toa tàu vé ngồi chật cứng, đi tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Ninh đâu, ngược lại còn bị mùi hỗn tạp trong toa làm cho buồn nôn, không thể chịu nổi đành phải quay lại toa của mình.
Vừa về đến, anh liền thấy Tôn Miêu đang cầm cốc tráng men của mình.
Tâm trạng vốn đã không tốt, sắc mặt Phương Hằng càng thêm u ám, “Làm gì thế? Ai cho cô tùy tiện động vào đồ của tôi?”
Tôn Miêu ngẩn ra, mặt tái nhợt, “Tôi… tôi chỉ muốn giúp cậu lấy nước nóng.
”
Sắc mặt Phương Hằng càng tệ hơn, “Không cần, cô có thời gian thì đi tìm Thẩm Ninh đi, mọi người đều là đồng chí cách mạng, chỉ bỏ rơi mỗi cô ấy, thế mà được à?”
“Tôi đã nói rồi là không cố ý, thực sự là hết vé rồi.
Còn nữa, cô ấy không may mắn thôi, nếu không sao lại đúng lúc đến lượt cô ấy thì không còn vé giường nằm nữa chứ?”
Hôm nay việc gì cũng không thuận, Tôn Miêu cũng bắt đầu không chịu nổi tính tình của mình, cô ngồi phịch xuống giường, cuộn chăn lên che đầu, giọng nghẹn ngào, “Muốn đi thì tự mà đi, muốn đổi thì tự mà đổi, tôi không đi, cũng không đổi!”
Phương Hằng tức giận đặt mạnh cốc tráng men xuống bàn nhỏ, ánh mắt quét qua đám thanh niên trí thức đi cùng, tất cả bọn họ đều né tránh ánh nhìn của anh, vờ như không nghe thấy.
Họ không ngốc, có giường nằm thoải mái mà không ngủ, ai lại đi chen chúc trong toa vé ngồi chật ních người chứ? Nếu có trách, cũng chỉ có thể trách Thẩm Ninh không may mắn, trách Tôn Miêu làm việc không thỏa đáng, chứ không liên quan gì đến họ.
Phương Hằng thở dài, nghĩ rằng nên nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ đi tìm, không thể để Thẩm Ninh, một cô gái yếu ớt, chịu đựng trong môi trường tồi tệ như vậy suốt hai ngày liền.
!
Nhưng thực tế là, lúc này Thẩm Ninh đang thoải mái tựa vào gối, nhắm mắt dưỡng thần, ý thức đã sớm đi vào không gian của mình.
Từ khi phát hiện có thể dùng ý thức để sắp xếp đồ trong không gian, Thẩm Ninh như tìm thấy một vùng đất mới, vô cùng háo hức.
Hiện tại, bên trong không gian đã được dọn dẹp gọn gàng, Thẩm Ninh đang đo đạc diện tích sân nhỏ của mình.
Cô đã lên kế hoạch cho khu vực khai hoang, không gian có nhiệt độ phù hợp, sân nhỏ dù không lớn nhưng đủ thích hợp để trồng một số loại rau quả.
Không gian không cho phép đưa động vật sống vào, không thể nuôi gà vịt, nhưng Thẩm Ninh không cảm thấy tiếc nuối.
Dù sao được sống lại một lần và sở hữu không gian như thế này đã là vận may lớn của cô.
Vừa mới cày xới một mảnh đất nhỏ, Thẩm Ninh đã cảm thấy chóng mặt, tay chân rã rời, vội vã rút khỏi không gian.
Mở mắt ra, cô liền thấy Cố Trường Canh đứng ngay trước giường mình, tay anh hơi giơ lên, lông mày nhíu lại, nhìn cô đầy lo lắng.
Thấy Thẩm Ninh tỉnh dậy, Cố Trường Canh thu tay về, giọng lạnh lùng, “Sắc mặt cô tệ quá, bị ốm à?”
Thẩm Ninh giật mình, vội lau mồ hôi trên trán.
Anh ta trông dữ quá, ánh mắt thì sắc bén, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ, khiến cô có cảm giác như mình vừa bị bắt quả tang.
Cô bối rối, cố nở nụ cười lúng túng và xua tay, “Không… không sao, chỉ là mấy hôm nay ngủ không ngon, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.
”
Cố Trường Canh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Ở toa bên cạnh, hai cái đầu ló ra, ánh mắt tò mò chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ninh, ánh mắt lướt qua giữa cô và Cố Trường Canh, chỉ thiếu nước khắc hai chữ "bà tám" lên trán.
Cố Trường Canh liếc nhìn lạnh lùng, hai cái đầu kia lập tức co lại, vì quá vội vàng mà va vào nhau, phát ra một tiếng kêu đau đớn, “Cằm của tôi va lệch mất rồi, đồ mù!”
Thẩm Ninh không nhịn được, khẽ bật cười, nhưng vẻ mặt của Cố Trường Canh càng lạnh lùng hơn, anh đặt chiếc cốc tráng men xuống, giọng nói cứng nhắc, “Uống chút nước nóng đi.
”