Mang Theo Không Gian Về Nông Thôn Người Khác Ăn Cám Ta Ăn Thịt


Thẩm Ninh đứng dậy, nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ngủ say trong bọc tã.

Ngay lập tức, người đàn ông đối diện cảnh giác ngồi dậy, xoay người che chắn đứa bé, hỏi bằng giọng lạnh lùng, “Cô nhìn gì đấy, cô em?”

Thẩm Ninh mỉm cười dịu dàng, “Nhìn con của anh chị, bé ngoan thật.

À, mà các anh chị định đi đâu thế? Dạo này hiếm thấy ai chịu bỏ tiền mua vé giường mềm cho vợ con như anh đấy.”

Câu khen ngợi của Thẩm Ninh khiến sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên dễ chịu hơn.

Ánh mắt hắn lén lút quét qua người cô một vòng, với ánh nhìn như đang đánh giá một món hàng.

“Tôi đưa vợ con về quê thăm nhà.

Con tôi có làm phiền giấc ngủ của cô không? Cô em định đi đâu thế?”

“Không sao, tôi là thanh niên trí thức đi xuống Hắc Long Giang.

À, tôi đang định đi lấy chút nước nóng, hay để tôi lấy giúp anh chị một ấm nhé.”

Chu Lão Tam, người đàn ông trung niên, lập tức cầm lấy ấm nước trên bàn và định đi theo cô, “Sao lại phiền thế, cô em, để tôi đi cùng.”

“Đi gì mà đi, rảnh thì dỗ con bé của anh đi! Anh không nghe thấy nó khóc suốt cả đêm, giọng đã khàn hết rồi, mà anh cũng chẳng thấy thương à?” Vợ hắn, La Phụng, trợn mắt nhìn Thẩm Ninh, hằn học đưa ấm nước qua.

Ánh mắt Thẩm Ninh lóe lên, nhưng cô vẫn giữ nụ cười thân thiện, rồi cầm lấy hai ấm nước, bước đi về phía đầu toa tàu, cố ý giảm tốc độ khi đi qua chỗ của Cố Trường Canh.

Dưới ánh đèn mờ ảo của toa tàu, tiếng ngáy của mấy người lính vang lên khắp nơi.

Thẩm Ninh do dự không biết có nên vào gọi Cố Trường Canh dậy hay không, nhưng ngay lúc đó cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ phía sau đang nhìn mình.

Cô khom người, giả vờ cúi xuống buộc lại dây giày, rồi nhanh chóng đứng dậy, đi về phía nối giữa hai toa tàu.

“Chồng ơi, đến ga tiếp theo là chúng ta xuống xe rồi, em có linh cảm không hay, trong lòng cứ bất an.”

“Phụng, em sợ gì chứ? Chúng ta đã buôn bán bao nhiêu chuyến rồi, lần nào cũng đến nơi an toàn.

Hơn nữa, lần này người mua trả giá cao, lại cần hàng gấp, chúng ta mà xuống xe bây giờ sẽ không kịp giao hàng đâu!

Có em và con gái làm vỏ bọc, chúng ta cứ một mực khẳng định đây là hai đứa con ruột, ai có thể điều tra ra?”

“Nhưng lần này không giống mấy lần trước, lần này trên tàu có rất nhiều quân nhân! Và cô thanh niên trí thức kia nữa, trông lén lút, có vẻ không có gì tốt!”

“Anh làm vậy là vì lo cho em và con gái mà! Anh bảo này, nhân lúc trời tối đèn mờ, chúng ta cứ làm một vụ lớn.

Dạo này bên trên đang thiếu loại hàng tươi như thế này.

Một chuyến mà được hai đứa, cái vé giường mềm chúng ta bỏ tiền ra cũng đáng giá.”

La Phụng lắc đầu, “Không được, rủi ro quá lớn, lỡ xảy ra chuyện thì cả nhà mình đều chết!”

Chu Lão Tam nhíu mày, hạ giọng, “Em nghe lời anh đi.

Cô bé kia da trắng, lại là thanh niên trí thức, nếu bắt được cô ta thì ít nhất cũng bán được nghìn đồng!

Hơn nữa, em không ngửi thấy mùi thịt kho tàu của cô ấy sao? Nhìn hành lý của cô ta đi, nhà cô ta chắc chắn có điều kiện, chắc mang theo không ít tiền và phiếu.

Nếu chúng ta liều lần này, vừa bán được giá cao, vừa có thể cướp thêm tài sản từ nhà cô ta, lại có thể gom hết số tiền trên người cô ta.

Một công ba việc, vụ này đủ để chúng ta sống yên ổn, mở một cửa hàng nhỏ để dưỡng già.”

Người phụ nữ do dự một lúc, rồi ánh mắt lóe lên sự tham lam.

Nhìn đứa bé đã ngủ trong lòng, cuối cùng bà ta quyết định gật đầu.

“Được, làm xong vụ này chúng ta rút lui! Cả đời này tôi cũng không muốn sống trong lo sợ nữa.”

Thẩm Ninh hoàn toàn không biết rằng nguy hiểm đã cận kề, càng không ngờ đôi vợ chồng này gan dạ đến mức dám âm mưu bắt cóc cô ngay dưới mắt quân đội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui