Đôi mắt của Thẩm Ninh đen láy, sâu thẳm như không thấy đáy, trên khuôn mặt cô hiện lên nụ cười chế giễu, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào Tôn Miêu.
Tôn Miêu chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, mọi thứ không hề diễn ra theo cách cô ta mong muốn.
Nhưng rất nhanh, cô ta nhận ra ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, cô ta lập tức tiến tới, nắm chặt cánh tay của Thẩm Ninh.
"Chẳng phải tớ đang lo lắng cho cậu sao? Cậu nói xem, sao tự nhiên cậu lại biến mất, cậu có biết tớ lo cho cậu thế nào không, sợ rằng cậu gặp nguy hiểm.
Mau kể xem, hai ngày nay cậu đã đi đâu? Rõ ràng chúng ta cùng lên xe, sao lúc xuống lại không thấy cậu? Có phải cậu gặp phải người xấu không… Đừng sợ, để tớ đưa cậu đi báo cảnh sát."
Cách Tôn Miêu nói ngập ngừng, ánh mắt dò xét, ngầm ám chỉ những điều không hay.
Thời buổi này, cuộc sống khắc nghiệt và buồn tẻ, bất cứ chuyện lạ nào cũng dễ dàng thu hút sự tò mò và suy đoán ác ý của mọi người.
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Ninh như ánh đèn pha soi thẳng vào cô.
Thẩm Ninh có thể nghe rõ sự ác ý trong lời nói của Tôn Miêu, và đương nhiên, những người khác ở điểm tập trung trí thức trẻ cũng nhận ra điều đó.
Nếu Thẩm Ninh thực sự gặp chuyện không hay, thì cách nói của Tôn Miêu chẳng khác nào khiến cô ấy bị bẽ mặt.
Nhưng Tôn Miêu lại giả vờ ngây thơ, như thể không nhận ra sự khó chịu của mọi người, mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào, vẫn không ngừng lải nhải…
Giang Viên Viên, một nữ trí thức trẻ khác, đảo mắt tỏ vẻ chán ghét, "Tôn Miêu, cậu có thể đừng nói nhảm nữa không? Cậu đâu có mù, Thẩm Ninh trông có vẻ gì là bị bắt nạt đâu, cậu nói cứ như mong cô ấy gặp chuyện xấu vậy."
Thẩm Ninh vô cùng ngạc nhiên, không ngờ người đứng ra bênh vực mình lại là Giang Viên Viên, người mà cô chưa từng có qua lại trước đây.
Tôn Miêu bị lời nói của Giang Viên Viên làm cho nghẹn lại, tiếng khóc cũng đứt quãng, "Không… làm sao mà có thể..."
"Đi tìm cảnh sát làm gì, đồng chí Thẩm Ninh được chính cảnh sát đưa về đây đấy."
Một cậu trai trẻ tên Hà Tráng gãi đầu, cảm thấy bầu không khí ở điểm tập trung trí thức trẻ này có chút kỳ lạ.
Tôn Miêu giật mình hét lên, "Cái gì? Được cảnh sát đưa về ư?"
"Đúng thế, cảnh sát lái chiếc xe lớn lắm, đích thân đưa chị Thẩm Ninh về.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cỗ xe sắt to như vậy.
Nếu có thể được ngồi lên đó thì tốt biết bao."
Gương mặt đen nhẻm của Hà Tráng lộ rõ vẻ ghen tị và ngưỡng mộ.
Ánh mắt Tôn Miêu lóe lên sự vui mừng không thể che giấu, nhưng cô ta vẫn cố gắng tỏ ra đau buồn, "Ninh Ninh...!tớ xin lỗi, tớ không biết...!có phải tớ đã nói sai gì không… Tớ thật sự lo cho cậu mà...!Cậu yên tâm, mọi người ở đây đều là đồng chí tốt, sẽ không ai đi nói lung tung đâu..."
Thẩm Ninh cười nhẹ, quay lại xoa đầu Hà Tráng, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo sữa "Đại Bạch Thố", "Cảm ơn em đã giúp chị xách hành lý.
Trời sắp tối rồi, em mau về đi, muộn sẽ không an toàn đâu."
Khuôn mặt ngăm đen của Hà Tráng thoáng đỏ lên.
Chị Thẩm Ninh trông thật xinh đẹp, giọng nói lại dịu dàng, còn cho mình kẹo nữa.
"Vâng, vâng, tạm biệt chị Thẩm Ninh."
Sau khi tiễn Hà Tráng đi, Thẩm Ninh mới có thời gian nhìn lại Tôn Miêu, lúc này cô ta vẫn đang tiếp tục diễn vai chị em tình thâm.
"Ninh Ninh, rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì, vì sao…"
"Tất nhiên là vì cậu rồi."
Tôn Miêu ngẩn ra, dường như không ngờ lại bị đổ một trách nhiệm lớn từ trên trời rơi xuống như vậy, cô ta lúng túng, "Cái… cái này thì liên quan gì đến tớ."
Thẩm Ninh mất kiên nhẫn, hất tay cô ta ra, "Cậu là người mua vé, người khác đều là vé nằm cứng, chỉ có mình tớ là vé ngồi cứng.
Cậu làm tớ lạc đoàn, gặp phải rắc rối.
May mà có cảnh sát, nếu không đã không thể đến đây đúng giờ.
Tại sao cậu cứ nhắm vào tớ mãi thế?"
Câu nói thẳng thừng của Thẩm Ninh khiến Tôn Miêu lúng túng không nói nên lời.
Sự đáng thương trên khuôn mặt cô ta gần như không giữ được nữa, vội vàng biện bạch, "Tớ không có!"
"Vậy sao lúc nãy cậu cứ ám chỉ mọi người nghĩ theo hướng xấu?"