Mang Theo Không Gian Về Nông Thôn Người Khác Ăn Cám Ta Ăn Thịt


Vương Ái Hoa với khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt đầy dữ tợn như muốn xé xác Thẩm Ninh ngay tại chỗ.

Hình ảnh hung hãn này hoàn toàn trái ngược với vẻ hiền lành, nhân từ mà bà ta vẫn thường tỏ ra trước mặt người khác.

Thẩm Ninh cúi gằm mặt, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy không ngừng, "Xin...!xin lỗi, con không biết.

Dạo này con bị thương nặng, lúc nào cũng mê man, không hay biết gì cả..."

Mọi người xung quanh nghe vậy đều nhìn Vương Ái Hoa với ánh mắt đầy khinh bỉ.

Chuyện thiên vị con mình là điều bình thường, nhưng có mấy người mẹ kế thật sự coi con chồng như con ruột? Chỉ cần làm bề ngoài cho qua thì chẳng ai nói gì.

Nhưng ai ngờ Vương Ái Hoa lại hành hạ đứa con của chồng như vậy, thực sự là nhân phẩm tồi tệ, đạo đức suy đồi.


Vương Ái Hoa lúc này vẫn chưa nhận ra hình ảnh tốt đẹp mình cố công xây dựng bấy lâu nay đã sụp đổ.

Cơn giận trong lòng bà ta cần một nơi để trút xuống, "Con tiểu tiện nhân này, tao thấy chuyện này không thể không có liên quan đến mày!

Mày nói đi, có phải mày câu kết với người ngoài để lấy trộm hết đồ đạc không? Hôm nay tao không đánh chết mày thì không phải tao!"

Nói rồi bà ta loạng choạng đứng dậy, định giơ tay tát Thẩm Ninh.

Chú Tôn làm ở nhà máy thép thấy vậy liền chặn lại, "Nhà bị trộm mà bà trách con bé làm gì? Bà là người lớn, để nhà bị trộm dọn sạch còn không biết, giờ lại đổ lỗi cho một đứa nhỏ bị nhốt trong phòng chứa đồ? Nó biết cái gì mà trách? Hơn nữa, bà không thấy con bé bị thương thế này à?"

"Đồ nói nhảm! Vết thương này là do mẹ tôi đánh!" Vương Bảo Châu đau đớn vì cục bầm trên đầu, mặt sưng vù, cộng thêm việc mất chiếc vòng ngọc càng khiến cô ta bất an, lo lắng như mất đi vật quý giá nhất trong đời.

Cô ta gào lên, "Và cái vòng của tôi, chắc chắn là mày lấy! Mau trả lại cho tao!"

Thẩm Ninh nghe vậy liền ngẩng đầu lên ngạc nhiên, đôi mắt đỏ hoe, "Cái gì...!cái gì? Chị làm mất món đồ mà mẹ để lại cho tôi sao? Báo cảnh sát đi! Mau báo cảnh sát!"

Vương Bảo Châu vẫn tiếp tục la hét, "Cái gì mà của mày, đó là của tao! Đừng giả vờ nữa, mau trả lại cho tao! Nếu không, đợi anh tao về, tao sẽ cho anh tao đánh chết mày!"

Mọi người xung quanh chỉ lắc đầu ngao ngán, "Cảnh sát đã được gọi rồi, chỉ không biết liệu những thứ mất cắp có tìm lại được không."

Chị Lý lúc này đã nhìn rõ bản chất của cặp mẹ con này, khuôn mặt căng thẳng, "Vết thương trên đầu Thẩm Ninh là do hai người đánh? Các người đánh con bé đến thế này mà không đưa nó đi bệnh viện, lại còn nhốt nó trong phòng chứa đồ, chẳng lẽ các người muốn giết nó sao?"

Chị Lý, vốn là cán bộ của ủy ban khu phố, giờ càng thêm phẫn nộ, khí thế hừng hực.

Thấy Thẩm Ninh tỏ vẻ sợ sệt, chị càng thêm tức giận.


"Vương Ái Hoa! Không ngờ bà lại độc ác như vậy! Hồi bà dẫn hai đứa con về thành phố, đến cả một bộ quần áo sạch sẽ cũng không có.

Sau khi gả vào nhà họ Thẩm, Thẩm Hoài đối xử với bà không tệ, cho cả nhà bà cuộc sống ổn định, cho con bà ăn no mặc ấm, còn cho chúng đi học.

Ngay cả công việc của bà cũng là Thẩm Hoài chạy đôn chạy đáo tìm cho.

Vậy mà Thẩm Hoài mới mất chưa được bao lâu, bà đã đối xử tệ bạc với đứa con của ông ấy như thế này! Lương tâm bà bị chó gặm rồi sao?"

"Đúng vậy! Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng!"

"Phải đấy, chẳng trách người xưa nói, đuôi ong bắp cày thì độc, nhưng lòng đàn bà còn độc hơn!"

Mọi người trong khu tập thể ra vào bàn tán, hoàn toàn lột trần lớp mặt nạ giả tạo của Vương Ái Hoa.

Lúc này Vương Ái Hoa mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Bà ta hoảng hốt, cố nặn ra một nụ cười, bước lên hai bước định kéo Thẩm Ninh lại.


"Ha ha, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm cả thôi.

Ninh Ninh, con nói gì đi chứ, bình thường dì đối xử với con thế nào?"

Thẩm Ninh nhanh chóng giơ tay lên che đầu mình, ống tay áo rộng thùng thình trượt lên, để lộ những vết bầm tím xanh đen.

"Dì...!dì đối xử với con và Bảo Châu rất tốt, mọi người hiểu lầm rồi..."

Khóe miệng Vương Ái Hoa giật giật, "Con bé chết tiệt, cố tình làm ra cái bộ dạng thảm hại này là ý gì hả? Mày nói tao ngược đãi mày sao? Tao đã cắt xén ăn uống của mày chưa? Nói đi!"

Thẩm Ninh sợ hãi lùi lại hai bước, còn chưa kịp nói thêm, chị Lý đã đỡ lấy cô, "Ninh Ninh, đừng sợ, có bác ở đây."

Vương Bảo Châu không chịu thua, tiếp tục chửi bới, "Thẩm Ninh, mày còn giả vờ cái gì nữa..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận