"Tôi tên là Lý Kiến Vĩ, cô nhớ nhé, chỉ cần dựa theo địa chỉ đi tìm, hỏi đồng chí Lý Kiến Vĩ là người ta biết ngay.
"
Lý Kiến Vĩ ở trong một tứ hợp viện, trừ gia đình anh ta sinh sống thì vẫn còn có gia đình khác, cho nên Lý Kiến Vĩ mới cố ý dặn dò thêm.
Kiều Nhiễm đáp vâng.
Lý Kiến Vĩ cầm đồ định rời đi, đột nhiên nhớ đến cái gì đó nên lập tức nói với Kiều Nhiễm: "À này, cô vừa nói cô cần phiếu lò than đúng không?"
"Đúng vậy, Lý đại ca, anh có thể tìm cho tôi hả?"
"Tôi không có, nhưng mà tôi có người bạn khả năng cao là có, trở về tôi sẽ hỏi giùm cô một chút?"
Kiều Nhiễm: "Được được, Lý đại ca, vậy làm phiền anh nhé.
"
"Hôm nay cô bán cho tôi nhiều đồ tốt như vậy thực ra là có ơn rất lớn đối với tôi, chút chuyện nhỏ này không là gì cả.
"
"Ha ha, Lý đại ca, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.
Nếu như anh có cách, anh có thể giúp tôi hỏi một chút xem có ai bán than không nhé, sẵn tiện gom được hàng thì càng tốt, tôi cảm ơn anh nhiều.
" Kiều Nhiễm thấy Lý Kiến Vĩ là một công nhân, lại ở huyện thành, chắc hẳn có quan hệ rộng hơn cô.
Thay vì cô tự đi hỏi còn không bằng nhờ Lý Kiến Vĩ giúp, như vậy cô cũng bớt đi chút phiền phức.
Lý Kiến Vĩ đồng ý rất sảng khoái: "Được chứ, tôi sẽ giúp cô hỏi thử xem.
Nhưng mà hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, chắc không dễ mua được than đâu! "
"Lý đại ca, không sao đâu, nếu thực sự không được thì đành thôi vậy.
"
Nói chuyện với Lý Kiến Vĩ vài câu, hai người lại tách ra, mỗi người đi một ngả.
Kiều Nhiễm chỉ lấy được phiếu công nghiệp, cô còn muốn mua vải để làm quần áo cho bọn trẻ.
Mùa đông đã tới, trời ngày càng lạnh dần.
Quần áo bọn trẻ mặc đã cũ nát lắm rồi.
Cho nên một khi lấy được phiếu vải, cô phải đi cửa hàng mua vải ngay, càng sớm càng tốt.
Mà muốn lấy được phiếu vải, chỉ có thể tiếp tục đi chợ đen giao dịch.
Kiều Nhiễm quay lại chợ đen, tìm kiếm đối tượng tiếp theo.
Lúc này cô trực tiếp nhắm vào những người mặc đồ lao động.
Vì mỗi tháng họ cũng sẽ được phát phiếu.
Giao dịch thêm vài lần, cô thực sự lấy được vài phiếu vải, còn có phiếu giày, phiếu đường, v.
v…
Ngoài ra cô còn đổi được hơn 50 đồng, cộng với tiền của Lý Kiến Vĩ, tổng cộng là 72 đồng.
Trong tay cô còn có 100 tiền an ủi của Giang Vệ Quốc, hơn một trăm bảy mươi đồng này cũng đủ để cô mua không ít thứ.
Có tiền và phiếu, Kiều Nhiễm thêm phần tự tin đi đến cung tiêu xã.
Lúc này người bán hàng ở cung tiêu xã không dám tự cao tự đại trước mặt cô nữa, mà khách sáo hỏi: "Đồng chí, cô cần gì?"
Kiều Nhiễm: "Cô cho tôi hai miếng vải bảy thước, một miếng vải năm thước.
"
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến còn nhỏ, bảy thước đủ may cho hai anh em một bộ quần áo.
Giang Đông Tuấn nhỏ hơn, năm thước chỉ sợ dùng không hết.
Nhưng mà không dùng hết cũng không vấn đề gì, phần còn dư lại có thể dùng để may thêm giày.