Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con


Buổi tối, Kiều Nhiễm xào một đĩa rau cải trắng bà thím hai cho, nấu một tô canh rau, còn có thịt kho tàu buổi trưa chưa ăn hết, cô đem hâm nóng lại.
Trong phòng có bếp rồi, cô nấu cơm tiện hơn rất nhiều.
Ăn cơm tối xong, Kiều Nhiễm nấu nước nóng rửa mặt cho bọn trẻ rồi bảo chúng lên giường đi ngủ sớm.
Trước khi đi ngủ, Kiều Nhiễm cố ý pha cho Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến mỗi đứa một ly sữa mạch nha.
Bọn trẻ ăn uống thiếu chất, mỗi ngày uống một ly trước khi đi ngủ sẽ rất có ích đối với sự phát triển của trẻ nhỏ.
Sữa mạch nha có vị thơm ngọt, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến luôn miệng khen ngon.
"Sau này mỗi ngày đều uống một ly, uống hết mẹ sẽ mua thêm cho các con." Kiều Nhiễm dịu dàng nói.
"Thật hả mẹ?" Giang Đông Thăng biết sữa mạch nha cực kỳ đắt, người bình thường hiếm khi được uống một ly, nhà ai có điều kiện mà mỗi ngày đều uống chứ?
"Con còn hỏi thật hả? Mẹ từng lừa gạt các con bao giờ chưa?"

Giang Đông Thăng ngẫm lại thấy cũng đúng, mẹ nói có thịt ăn thì sẽ mua thịt cho bọn họ ăn, sẽ không lừa bọn họ.
Về sau mỗi ngày đều có thể uống sữa mạch nha, vậy họ chính là những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời rồi.
"Mẹ ơi, như vậy có phải là quá xa xỉ không? Tiền của ba đủ cho chúng ta dùng sao?" Giang Đông Thăng tuy vui vẻ nhưng vẫn có chút lo lắng.
Dùng tiền giống như mẹ cậu, vừa mua thịt, vừa mua sữa mạch nha, bánh quy trứng gà, lại mua vải may quần áo cho các cậu, tiền không phải rất nhanh sẽ hết sao?
Lúc tiêu tiền thì thoải mái thật đấy, nhưng chờ tiền cạn rồi, cuộc sống còn khổ sở hơn gấp bội.
Phải có kế hoạch, tiêu xài tiết kiệm mới đúng...
"Đây không phải vấn đề con nên quan tâm, các con chỉ cần phụ trách ăn uống, đi học đem điểm mười về cho mẹ là được rồi.

Việc chi tiêu như thế nào, mẹ sẽ dựa vào bản lĩnh của mình cân đo, hiểu chưa nào?" Kiều Nhiễm giải thích, bày ra dáng vẻ của một bậc cha mẹ.
Giang Đông Thăng gật đầu: "Vâng ạ, con hiểu rồi."
Chờ Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến ngủ thiếp đi, Kiều Nhiễm lấy trong không gian ra một cái bình sữa và một lon sữa bột, pha cho Giang Đông Tuấn uống.
Nguyên chủ không có nhiều sữa nên cho Giang Đông Tuấn cai sữa sớm.
Giang Đông Tuấn từ lúc còn bé tí đã phải uống nước cơm, ăn cháo loãng, thành ra cậu bé bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Nếu cứ để vậy thì về lâu về dài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của thằng bé.
Kiều Nhiễm định cho Giang Đông Tuấn uống sữa bột luôn.


Sữa bột trong không gian của cô có chất lượng khá tốt, so với nước cơm, cháo loãng ở thời này thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Giang Đông Tuấn thật ra rất dễ nuôi, 200ml sữa mà uống hết khá nhanh, còn tự mình cầm bình sữa nữa.
Uống xong, thằng bé nằm bên cạnh Kiều Nhiễm nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Chăn hơi mỏng, buổi tối đắp trên người lạnh buốt.

Kiều Nhiễm suy nghĩ, ngày mai đi huyện thành, cô sẽ mua một cái chăn ấm áp.
Mặt khác cô phải mua kem dưỡng ẩm cho bọn trẻ bôi mới được.
Trên người tụi nhỏ xuất hiện rất nhiều vết nứt da.
Trong không gian của cô thật ra có không ít mỹ phẩm dưỡng da, chỉ là không phù hợp với tình hình hiện tại.

Nếu có thể mua được ở cung tiêu xã, tất nhiên là tốt nhất.


Còn nếu thực sự không được thì cô sẽ lấy đồ trong không gian ra dùng, dù sao cô cũng không quản được nhiều như vậy.
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau Kiều Nhiễm thức dậy thật sớm, chuẩn bị đi huyện thành.
"Đông Thăng, hôm nay mẹ sẽ lên huyện thành một chuyến, để mua một số đồ vật.
Trong nhà có trứng gà, buổi sáng con nấu cháo, mỗi đứa ăn một cái trứng, không cần tiết kiệm."
Trước khi đi Kiều Nhiễm dặn dò Giang Đông Thăng.
Giang Đông Thăng gật đầu: "Vâng ạ, con nhớ rồi."
Lần trước mẹ cậu đi huyện thành mang theo hai mươi quả trứng gà về, không tính là ít.
Tuy Giang Đông Thăng có chút không nỡ ăn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ dặn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận