Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con


Lý Kiến Vĩ nhìn dáng vẻ "khí phách" của Kiều Nhiễm, không nhịn được lòng thầm cảm khái mình thật may mắn khi gặp được cô.
Bấy nhiêu đó còn chưa đủ nhiều, Kiều Nhiễm này đúng là “không phải dạng vừa đâu.
Sau này dựa vào Kiều Nhiễm, anh cũng có thể hưởng ké, kiếm được nhiều đồ tốt cho gia đình.
"Được được được, đồ đạc hôm nay bao nhiêu tiền, cô tính hết cho tôi." Lý Kiến Vĩ nói.
Đối với đợt hàng này, anh cũng không quan tâm giá tiền.

Trước đó Kiều Nhiễm kê giá cho anh không cao, vậy thì lúc này chắc cũng không cao hơn bao nhiêu.
Kiều Nhiễm: "Thịt hai đồng rưỡi một cân, để cho anh hai cân, tổng cộng năm đồng.
Gà mái ba đồng một cân, nặng hai cân rưỡi, vị chi bảy đồng rưỡi.

Trứng gà hai hào năm xu một quả, hai mươi quả năm đồng.

Còn có gạo vẫn có giá như trước, năm hào một cân, mười cân năm đồng.


Dầu vừng ba đồng một cân, năm cân mười lăm đồng.
Nhiều đồ như vậy, tổng cộng ba mươi bảy đồng rưỡi, bớt cho anh số lẻ, coi như ba mươi bảy đồng đi.
Anh xem có bao nhiêu phiếu, đưa cho tôi một ít.
Tôi muốn giữ mối làm ăn lâu dài nên ưu đãi cho anh rất nhiều, đổi thành người khác tôi chắc chắn sẽ không bán như vậy."
Lý Kiến Vĩ vừa nghe quả thật thấy không tệ, nếu như anh ấy đi mua ở chợ đen, khẳng định không có mức giá này.

Đương nhiên quan trọng nhất là dù có tiền cũng không có hàng đâu mà mua.
Kiều Nhiễm ưu ái anh ấy như vậy, anh ấy cũng không phải kẻ keo kiệt, sảng khoái móc tiền, ngoài ra còn đi lấy tất cả số phiếu anh ấy có được kín đáo đưa cho Kiều Nhiễm.
"Cô đếm lại tiền xem có đủ không.
Nhà tôi chỉ có nhiêu đây phiếu, nếu như không đủ, đến tháng sau trong xưởng phát phiếu, tôi sẽ đưa thêm cho cô."
Kiều Nhiễm nhìn phiếu, có phiếu vải, phiếu đường, phiếu công nghiệp...
Không coi là nhiều, nhưng cũng không ít.
"Lý đại ca, tôi nhận nhiêu đây thôi.

Chỉ cần lần tới lúc tôi đem đồ cho anh, anh đưa nhiều hơn một chút là được." Kiều Nhiễm hết sức rộng rãi.

Lý Kiến Vĩ thấy Kiều Nhiễm nói vậy, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
"Được được được, thật sự là cảm ơn cô nhiều lắm, lần tới tôi có phiếu chắc chắn sẽ đưa cho cô nhiều nhiều một chút."
"Đúng rồi, Lý đại ca, phiếu lò than anh có hỏi giúp tôi chưa?" Kiều Nhiễm thuận tiện hỏi, hôm nay cô đến đây chủ yếu là quan tâm chuyện phiếu lò than.
Trong nhà đã xây xong bếp nhưng chắc chắn không dùng tốt bằng lò than.
Nói đến đây, Lý Kiến Vĩ chợt nhớ ra.
"À nhỉ, quên nói với cô tôi có một đồng nghiệp có phiếu lò than.
Chỉ là anh ấy không bán, muốn dùng để đổi đồ.
Cô xem thử, nếu như chỗ cô vẫn còn thịt, hoặc lương thực tinh, chắc anh ấy sẽ đồng ý đổi với cô đấy."
Kiều Nhiễm vừa nghe đã vui mừng nói: "Lý đại ca, mấy thứ đó thì tôi vẫn còn, anh có thể dẫn tôi qua bên đó không?"
Lý Kiến Vĩ gật đầu: "Đương nhiên là không thành vấn đề, để tôi dẫn cô đi luôn bây giờ."
Lý Kiến Vĩ nói rồi quay sang bảo Sở Hồng: "Vợ ơi, em đem giấu mấy thứ này đi nhé, đừng để người khác nhìn thấy."
Vất vả lắm mới mua được từng này, bị người ta mượn hết thì hỏng bét.
Sở Hồng đáp: "Yên tâm đi Kiến Vỹ, em sẽ giấu thật kỹ."
"Vậy thì tốt."
Sau khi dặn dò xong, Lý Kiến Vĩ cùng với Kiều Nhiễm đi đến nơi ở của đồng nghiệp anh ấy.
Hai nhà cách nhau cũng gần, đi bộ chừng năm sáu phút là đến.
Tới nơi, Lý Kiến Vĩ nói thẳng ý định của bọn họ.
Đồng nghiệp Lý Kiến Vĩ quan sát Kiều Nhiễm vài lần, hỏi: "Cô có thể lấy ra thứ gì để đổi với tôi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận