Khóe miệng Thái Kim Hoa giật một cái: “Vợ lão tam, mày có biết nói chuyện không? Nhìn thôi cũng không được à? Làm như báu lắm?"
"Mẹ muốn nhìn thì cứ nhìn, nhưng đừng dùng ánh mắt của kẻ trộm nhìn tôi như thế.
"
"Khốn kiếp, theo tao thấy thì mày mới chính là kẻ trộm, từ đâu mày có nhiều phiếu vậy? Vừa thịt, vừa lò than, lại mua cả than tổ ong.
Phiếu thịt, phiếu lò than, phiếu than tổ ong không dễ kiếm mà?"
Thái Kim Hoa đã chọc giận Kiều Nhiễm: “Bà già đáng chết, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy.
Bà không có bằng chứng, dựa vào cái gì khẳng định tôi ăn trộm phiếu?"
Thái Kim Hoa cười nhạt: “Chứ mày không trộm thì lấy ở đâu ra?"
"Tôi lấy được từ chỗ nào mắc mớ gì tới bà?" Kiều Nhiễm không khách sáo nói thẳng.
Cô ở thế kỷ hai mươi mốt còn tính là lễ phép văn minh, nhưng đụng phải người như Thái Kim Hoa căn bản không cần thiết giảng đạo lý hay giữ lễ nghĩa.
"Mày!
Được lắm, con đ* chó, mày đi chợ đen đúng không?
Không có phiếu, làm sao mày mua được nhiều đồ như vậy?
Hừ, mày đi chợ đen, tao sẽ tố cáo mày, cho mày ngồi tù mọt gông…"
Trước đó Kiều Nhiễm vẫn luôn miệng dọa sẽ tố cáo bà ta, Thái Kim Hoa ngẫm lại, hiện tại mình cũng có thể ăn miếng trả miếng.
Kiều Nhiễm hỗn láo như thế, dám không để bà ta vào mắt, cục tức này bà ta nuốt không trôi.
Nếu như Kiều Nhiễm thực sự bị công an bắt, đến lúc đó bà ta có thể thu hồi tiền trợ cấp của Giang Vệ Quốc.
Kiều Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Kim Hoa, bà già chết tiệt này đúng là đủ ác.
"Tố cáo?
Bà có chứng cứ không?
Không có chứng cứ, sao bà biết tôi đi chợ đen giao dịch?
Bà cho rằng công an ngu ngốc lắm hả? Chỉ dựa vào mấy câu nói của bà mà bắt tôi?
Nói cho bà biết cũng không sao, số phiếu này đều là chiến hữu của Vệ Quốc cho đấy.
Một bà già như bà không để mẹ con chúng tôi được sống, còn không cho phép người khác tiếp tế chúng tôi sao?"
Kiều Nhiễm nói, ngược lại không phải cô sợ Thái Kim Hoa tố cáo mình, chẳng qua cô muốn tránh phiền toái không cần thiết mà thôi.
Cô dựa vào không gian, công an muốn bắt được chứng cứ cô giao dịch là không có khả năng.
Nếu thật sự bị công an theo dõi, cô phải hạn chế lại, có lẽ phải hoãn thời gian lần sau đi chợ đen giao dịch.
Nghe Kiều Nhiễm nói, Thái Kim Hoa nửa tin nửa ngờ.
Con trai Giang Vệ Quốc của bà ta đúng là có mấy người chiến hữu khá lợi hại ở huyện thành.
Người ta cũng phải sống chứ, ai dư hơi mà tiếp tế Kiều Nhiễm?
Nhưng lúc này bà ta quả thật không có cái gì có thể chứng minh Kiều Nhiễm đi chợ đen.
Thái Kim Hoa suy nghĩ một chút, vậy cũng không sao.
Đồ ở chợ đen đắt như vậy, không nói cái khác, chỉ riêng những thứ Kiều Nhiễm mua về mấy ngày nay cũng đã tốn không ít tiền.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chút tiền đó chắc không tới vài ngày là hết, đến lúc đó cô ta chỉ có nước uống gió Tây Bắc mà sống.
Thoáng nhìn hai cân thịt ba chỉ trong tay Kiều Nhiễm, còn có mấy miếng mỡ lá, Thái Kim Hoa thực sự thèm quá.
Con trai bà ta cũng thật là, hồi đó đưa Kiều Nhiễm đi gặp những chiến hữu kia mà lại không dẫn bà ta đi cùng, bằng không bà ta cũng muốn kiếm ít phiếu về xài cho thỏa.
Thái Kim Hoa yên tĩnh rồi, Kiều Nhiễm liền mang theo đồ trở về nhà.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy Kiều Nhiễm vậy mà lại mua thịt về, nhất thời nuốt nước bọt.
"Mẹ, hôm nay lại được ăn thịt ạ?"
Hôm qua mới ăn thịt, hôm nay lại có thịt ăn, quá xa xỉ rồi.
Kiều Nhiễm gật đầu: “Ừa, hôm nay mẹ làm sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, mua hai cân thịt mới gói được nhiều, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày.
"
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến hưng phấn gật đầu.
Mặc kệ thế nào, có thịt ăn vẫn là hạnh phúc!