Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con


Kiều Nhiễm không định làm sủi cảo ăn trưa, dù sao đã mười hai giờ, làm sủi cảo mất nhiều thời gian, chờ tới lúc được ăn chắc đói xỉu.

Ăn trưa xong, buổi chiều cô sẽ thắng ít mỡ heo rồi dùng mỡ heo đó để làm sủi cảo.

Trước khi chuẩn bị cơm trưa, Kiều Nhiễm lấy ra ba cái bánh bao thịt lớn, đưa cho Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến mỗi đứa một cái.

Về phần Giang Đông Tuấn còn quá nhỏ, ăn không hết một cái, Kiều Nhiễm chia bánh ra, để mình và thằng bé mỗi người một nửa.

Sáng nay cô ăn bánh bao rồi nên không thấy thèm lắm.

Không gian ngay trên người mình, Kiều Nhiễm có thể lấy đồ ra bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

"Mẹ ơi, đây là bánh bao thịt hả?" Giang Đông Thăng kinh ngạc hỏi.

Có thịt ăn rồi, mẹ còn mua bánh bao thịt?
"Đúng vậy, con mau ăn đi, để nguội mất ngon.

Mẹ cố ý ghé tiệm cơm quốc doanh mua về cho các con nếm thử.


Mấy đứa ăn lót dạ trước, bây giờ mẹ đi nấu cơm, buổi tối ăn sủi cảo.

"
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cho tới tận bây giờ cũng chưa từng ăn bánh bao thịt.

Đừng nói bánh bao thịt, nếu ba tụi nó ở nhà, tụi nó có thể ăn vài miếng thịt, còn lúc bình thường ngay cả thịt cũng không được ăn.

Cắn bánh bao thịt một cái, nước sốt đậm đà nóng hổi chảy ra, ngon hết sẩy.

Ăn bánh bao thịt tràn đầy cảm giác ăn thịt, thật tuyệt vời.

"Mẹ ơi, bánh bao thịt của tiệm cơm quốc doanh ngon thật đấy!" Giang Đông Thăng nói.

Lúc nói câu này cậu đã giải quyết xong cái bánh bao, ăn hết rồi mà Giang Đông Thăng vẫn có cảm giác chưa đã thèm, liếm liếm đầu ngón tay mình.

Ngay cả chút nước sốt dính trên đầu ngón tay, cậu cũng không nỡ lãng phí.

Giang Đông Yến cũng phụ họa một câu ngon quá.

"Thích ăn thì về sau đi huyện thành nữa mẹ lại mua cho các con ăn.

" Kiều Nhiễm rộng rãi nói.

"Mẹ ơi, có phải là quá tốn tiền không?" Giang Đông Thăng lại không nhịn được lo lắng.

"Mẹ nói rồi, đây không phải chuyện con nên để tâm.

Vấn đề tiền nong mẹ sẽ giải quyết, cũng không phải không nuôi nổi các con ăn uống.

"
Giang Đông Thăng cũng không lo lắng nữa, nếu mẹ nói có thể mua, vậy khẳng định là có tiền.


Không có tiền thì dù muốn mua cũng không có cách nào mua mà?
Cho nên mẹ nói rất đúng, đây không phải chuyện nó nên quan tâm.

Giang Đông Thăng ăn bánh bao xong, bắt đầu giúp đỡ Kiều Nhiễm nhóm lửa.

Buổi trưa Kiều Nhiễm ăn tương đối đơn giản, tuy nhiên thức ăn cũng không quá kém.

Cô nấu một đĩa dưa chuột xào trứng, lại cắt miếng thịt heo nhỏ, nấu một đĩa thịt heo hầm cà rốt, cuối cùng nấu thêm tô canh rau.

Một mặn, một xào, một canh, cũng đủ phong phú.

Hơn nữa Kiều Nhiễm có tài nấu nướng, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến ăn đến no nê, mỹ mãn.

Phần của Giang Đông Tuấn là một chén trứng gà hấp, thằng nhóc này cũng ăn no nê, mỹ mãn.

Nhớ tới mấy ngày trước bọn họ chỉ toàn ăn cháo rau dại, cháo bột ngô, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cảm thấy cuộc sống này thay đổi thực sự quá nhanh.

Ăn cơm trưa xong, Kiều Nhiễm đi rửa bát rồi lấy lò than ra dùng.

Sau khi nhóm lửa làm nóng, Kiều Nhiễm bắt đầu rửa mỡ lá, chuẩn bị thắng mỡ heo.


Trong nhà cô chỉ có dầu vừng, không có mỡ heo.

Không gian chứa không ít mỡ lá, dùng để thắng mỡ thì còn gì bằng.

Lúc trữ vật tư, Kiều Nhiễm chủ yếu chọn đồ có giá tiết kiệm để mua được nhiều, vì vậy cô trực tiếp mua mỡ lá.

Nếu như mua mỡ heo thì cô phải tốn gấp đôi số tiền.

Rửa mấy miếng mỡ xong, kế tiếp cô lấy nồi ra chuẩn bị chế biến.

Mỡ lá nặng khoảng năm cân, mỡ thắng được có lẽ không nhiều như vậy, nhưng cũng nhất định đổ đầy một bình.

Để giành ăn từ từ thì có thể ăn đến đầu xuân năm sau.

Mà cô cũng không cần để giành làm gì, không gian của cô vẫn còn rất rất nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận