"Có so được hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết ba mươi lăm đồng tiền lương mỗi tháng của Vệ Quốc toàn bộ đều nộp lên Giang gia, Giang gia cung cấp cho bốn mẹ con chúng tôi ăn uống cũng là điều nên làm.
Bây giờ mẹ muốn tống Yến Yến cho người khác nuôi, mẹ đối xử với con gái Vệ Quốc như vậy sao?"
"Đó là trước đây, hiện tại Vệ Quốc không rõ tung tích, lấy đâu ra tiền lương?"
Kiều Nhiễm hừ lạnh: "Mẹ tưởng tôi ngu lắm hả? Cái gì cũng không biết? Tuy Vệ Quốc không có tiền lương nữa, nhưng anh gặp chuyện không may khi đang làm nhiệm vụ, bên phía bộ đội đã trợ cấp cho anh một khoản tiền an ủi rất lớn.
"
Thái Kim Hoa không nghĩ tới Kiều Nhiễm còn biết việc này nên định lừa gạt cô, cũng không biết kẻ nào tiết lộ phong thanh để cô biết được.
Kỳ thực Kiều Nhiễm cũng chỉ đoán mò mà thôi, nguyên chủ không biết sau khi Giang Vệ Quốc xảy ra chuyện còn nhận được tiền an ủi và trợ cấp.
Chỉ là theo suy đoán của Kiều Nhiễm, Giang Vệ Quốc làm việc vì nước vì dân, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bộ đội chắc chắn sẽ không mặc kệ.
Quan sát vẻ mặt của Thái Kim Hoa, Kiều Nhiễm biết cô đã đoán trúng.
Bắt chẹt được điểm này, Kiều Nhiễm chống hai tay vào thắt lưng, mạnh mẽ nói: "Nếu bây giờ mẹ dám tặng Yến Yến cho người khác, tôi sẽ đến công xã quậy một trận.
Tôi sẽ nhờ Bí thư Chi bộ ở công xã phân xử vụ này, Vệ Quốc ở bên ngoài bảo vệ đất nước, mẹ lại muốn đem con gÁi Anh đi cho, xem xem Bí thư sẽ nói thế nào.
"
Thái Kim Hoa nghĩ thầm, con nhỏ Kiều Nhiễm này bình thường hiền lành nhu nhược, thế quái nào ngày hôm nay nó đột nhiên sáng suốt như thế.
Đúng là bà ta không để ý tới, nếu lôi vụ này lên công xã, khẳng định là không được lợi lộc gì.
Trước khí thế của Kiều Nhiễm, Thái Kim Hoa yên tĩnh lại, chỉ có thể cắn răng nói: "Thôi vậy thôi vậy, không tặng thì không tặng, chuyện này cô cũng không cần làm ầm ĩ đến công xã làm gì, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.
"
Thái Kim Hoa nói xong, trong lòng đau đớn nhỏ máu.
Giữ lại cái con nhỏ lỗ vốn này, trong nhà mỗi ngày lãng phí lương thực không nói, hai mươi đồng tiền trà nước người ta đã đồng ý cho cũng mất.
Bà ta vốn đã đồng ý với Anh tử sẽ lấy hai mươi đồng đó mua giày da cho con bé!
!
Việc này đến đây kết thúc, Kiều Nhiễm mang mấy đứa bé vào trong phòng.
Giang Đông Yến vẫn còn hoảng sợ, viền mắt hơi hồng hồng.
Kiều Nhiễm an ủi vài câu: "Yến Yến yên tâm đi, có mẹ ở đây, không ai có thể mang con đi được.
"
Giang Đông Yến hiểu chuyện xoa xoa mắt: "Vâng mẹ, hôm nay mẹ thật lợi hại!"
Trước kia Kiều Nhiễm lúc nào cũng yếu mềm, hiện tại đột nhiên mạnh mẽ đứng lên làm cho mấy đứa bé có chút không quen.
Tuy nhiên, ba anh em rất thích Kiều Nhiễm bây giờ, khí phách như vậy mới có thể bảo vệ bọn họ không bị khi dễ.
Lúc này Kiều Nhiễm mới bắt đầu nhìn kỹ bọn trẻ, thập niên bảy mươi tuy rằng khá hơn nhiều so với đợt nạn đói lớn và thập niên sáu mươi nhưng điều kiện vật chất vẫn ở mức cực kỳ kém.