"Gạt tụi con làm gì?" Kiều Nhiễm lại móc ra mấy viên kẹo từ trong không gian, đưa cho Giang Đông Thăng xem, lúc này hai đứa mới tin.
Sau đó Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến lột giấy gói kẹo, nhét viên kẹo vào trong miệng.
Vị ngọt lan tỏa toàn bộ khoang miệng.
Ăn ngon thật!
Hai đứa ăn một hồi thì tiếc, không muốn ăn nữa.
Kẹo đường là đồ tốt, không thể ăn hết trong một lần, nhất định phải giữ lại thưởng thức từ từ.
Kiều Nhiễm thấy vậy càng thêm yêu thương.
Trong không gian của cô còn có rất nhiều thứ tốt, sau này sẽ tìm cơ hội đưa cho tụi nhỏ.
Nhìn hai cơ thể gầy nhom, ốm yếu vì ăn uống không đủ chất mà xót quá, cô phải bồi bổ cho chúng thật tốt mới được.
Buổi chiều, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến theo người lớn nhà họ Giang đi làm việc kiếm công điểm.
Ở niên đại này, phân phối lương thực dựa vào số công điểm kiếm được.
Công điểm càng cao, lương thực được phân càng nhiều.
Kết thúc thu hoạch vụ thu hàng năm, sau khi nộp thuế lương thực, số lương thực còn dư lại sẽ được đội sản xuất phân chia cho các hộ gia đình.
Không làm việc thì không kiếm được công điểm, không được ăn lương thực, cho nên tất cả mọi người đều phải ra đồng làm việc.
Trẻ con tầm tuổi Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến chỉ có thể làm một ít việc nhẹ nhàng, mỗi lần kiếm được một, hoặc hai, ba công điểm là cùng.
Kiều Nhiễm bởi vì cảm mạo nóng sốt, thân thể không khỏe, chỉ có thể tiếp tục nằm nghỉ trong phòng.
Thái Kim Hoa tiếc tiền mua thuốc cho Kiều Nhiễm nên bỏ mặc cô cố gắng chịu đựng.
Chờ Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đi ra ngoài, Kiều Nhiễm mới lấy thuốc hạ sốt từ trong không gian ra uống.
Cô cũng đói rã ruột, sau khi uống thuốc lại lấy ra một ít thức ăn ăn lót dạ.
Cơ thể nguyên chủ bởi vì thời gian dài không được bổ sung chất béo nên lúc này không thể ăn đồ quá dầu mỡ, nếu không sẽ bị tiêu chảy, ảnh hưởng không tốt đến dạ dày.
Do đó Kiều Nhiễm làm một tô cháo trứng muối thịt nạc nấu sẵn, thêm một cái bánh bao.
Sau khi ăn uống no đủ, toàn bộ cơ thể thư thái hơn rất nhiều.
Kiều Nhiễm vừa ăn xong, một đôi mắt to tròn đen lúng liếng nhìn chằm chằm cô.
Đó là con trai út của nguyên chủ Giang Đông Tuấn, hiện tại chỉ mới có một tuổi bốn tháng, chưa thể nói sõi.
Đứa trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện lại chưa nói được gì nhiều nên sẽ không để lộ tiếng gió ra ngoài, Kiều Nhiễm đánh bạo lấy từ trong không gian ra một cái trứng gà và một cái bánh bao đút cho nó.
Tuy nhiên nó chỉ ăn được một chút, bánh bao vẫn còn hơn nửa cái.
Thằng bé chép chép miệng ăn ngon lành, vừa nhìn đã biết chưa được ăn món ngon như vậy bao giờ.
Đặt ở thế kỷ hai mươi mốt, đứa nhỏ hơn một tuổi được nuôi trong điều kiện tốt khẳng định là sẽ trắng trắng tròn tròn, mà trên người Giang Đông Tuấn lại không dư nổi hai lạng thịt.
Người lớn không có cái ăn, sữa không tốt, nuôi đứa nhỏ tất nhiên cũng không tốt.
"Tuấn Tuấn, ăn ngon không con?" Kiều Nhiễm đùa giỡn.
Giang Đông Tuấn ê a đáp, cái đầu quả dưa gật nhẹ vài cái.
"Sau này mẹ lại cho! Tuấn Tuấn ăn nữa có được không?"
Tiếng cười non nớt vang lên, từ miệng thằng bé phát ra một tiếng nhỏ: "Ạ ~ "