Cô lại lấy chất tẩy rửa, dùng nước máy rửa sạch hộp cơm.
Giản Thư mới phát hiện còn có nước máy, thấy rất tiện lợi, đỡ phải lấy nước giếng nhiều.
Cô ngửi hộp cơm một lúc, chờ mùi chất tẩy rửa bay hết, không còn mùi nữa thì khóa cửa rồi ra ngoài.
Đến quán cơm quốc doanh, thấy Trịnh Hồng vẫn đang bận, Giản Thư cũng không làm phiền, trả lại hộp cơm rồi đi ngay.
Ăn cơm xong, Giản Thư không về tiểu viện nữa mà lên xe buýt đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, Giản Thư bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trong nhà còn nhiều đồ, dọn dẹp cũng là một việc lớn.
Đồ đạc trong nhà chủ yếu là của ba người nhà cô, quần áo, chăn đệm, và một số đồ dùng hàng ngày như nồi niêu, bát đĩa, vật dụng quý giá có chiếc xe đạp và một cái đài radio.
Trong tủ bếp còn có hai lọ sữa mạch nha, một túi sữa bột, và hai hộp thịt.
Có một lọ sữa mạch nha đã mở, trước đây Giản Thư chưa từng uống, tò mò không biết có vị gì, sữa mạch nha thời này được coi là thực phẩm bổ dưỡng.
Cô dùng nước ấm trong không gian pha một cốc để thử.
Pha xong, ngửi thấy giống như mùi ca cao pha lẫn sữa, uống vào thì vị sữa rất đậm đà, ngọt ngào, rất ngon.
Cô lại múc một thìa từ lọ đặt vào miệng nhai, hương vị thơm ngọt, Giản Thư thích ăn như vậy hơn.
Ăn xong, cô lại tiếp tục công việc của mình.
Mấy tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng thu dọn xong xuôi.
Một đống hành lý lớn đặt trên sàn trông rất cồng kềnh, cảm giác như đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa vậy.
Mặc dù Giản Thư có chỗ cất giấu, nhưng mấy thứ này không tiện cho vào đấy, lộ liễu quá thì dễ bị nghi ngờ, trong nhà mà không còn gì thì rất đáng ngờ.
Cũng may có Triệu Minh Trạch giúp chuyển đồ đi, nếu không chỉ dựa vào một mình cô thì chắc mệt chết mất.
Chăn đệm và quần áo trên giường cô vẫn chưa thu dọn, vì tối nay còn phải dùng.
Sáng mai cô sẽ dậy sớm để đóng gói nốt.
Cô đã hẹn với chú Triệu lúc bảy giờ tối, không muốn để người ta đợi lâu vì ai cũng đang rất bận rộn.
Giản Thư còn dọn dẹp toàn bộ trong ngoài căn nhà một lần nữa, không thể để lại đống lộn xộn cho bộ đội dọn, sạch sẽ vẫn là tốt nhất.
Xong hết mọi việc thì cũng đã 5 giờ chiều, đến giờ ăn tối rồi.
Cô lấy phần thịt kho tàu đã đóng gói từ trưa ra, chia một nửa vào chén, chuẩn bị mang sang nhà chú Triệu làm thêm món ăn.
Mặc dù thịt kho tàu ở quán cơm giá tám hào, nhưng lượng thịt rất nhiều, không cần phiếu, Giản Thư thấy vẫn rất rẻ.
Chỉ là số lượng hạn chế, không dễ mua.
Nhà Triệu Minh Trạch ở ngay cạnh nhà Giản Thư, hai nhà là hàng xóm sát vách.
Cô đi sang gõ cửa, một lát sau một cô bé ra mở cửa.
Nhìn thấy Giản Thư, cô bé rất vui mừng, mặt mày rạng rỡ: "Chị Thư, chị đến rồi, mau vào nhà đi.
" Cô bé tên là Triệu Nguyệt Linh, con gái của Triệu Minh Trạch, năm nay mười hai tuổi, đang học lớp sáu.
Từ nhỏ cô bé đã bám theo Giản Thư, ngày nào cũng theo sau chị Thư gọi mãi.
Giản Thư bước vào nhà, đưa cái chén cho cô bé, cười hỏi: "Linh Linh đi học về rồi à, chú và thím chưa về sao? Hôm nay chị đi quán cơm mua thịt kho tàu, mang cho nhà em thêm chút đồ ăn.