Đứng yên tại chỗ một lúc, khi thấy ở đằng xa có không ít người đã quay lại con phố này, Liên Chi vừa định cúi xuống nhấc bó củi thì đột nhiên nhìn thấy một cánh tay rắn chắc đưa ra trước mặt.
"Liên Chi muội tử, để ta giúp!" Tống Đại Lực nói, rồi dễ dàng nhấc bó củi lên tay.
"Cảm ơn Đại Lực ca.
" Liên Chi khẽ nói lời cảm ơn.
Trong ký ức của cô, Tống Đại Lực là người nhiệt tình nhất trong làng, cha mất sớm, mẹ lại bị mù, vì không thể bỏ nhà đi làm thuê ở xa như những người khác, nên anh luôn giúp đỡ hàng xóm những việc nặng nhọc khi rảnh rỗi.
"He he, khách sáo gì chứ!"
Tống Đại Lực với làn da đen sạm, bộ dạng thật thà chất phác, mỗi khi cười đều để lộ hàm răng hơi vàng nhưng rất ngay ngắn.
Mỗi khi những người đàn ông đi làm thuê ở xa trở về, anh cũng ra đón, dù sao thì cũng là hàng xóm với nhau mà.
Thấy Liên Chi đi chậm, Tống Đại Lực quay đầu hỏi cô:
"Có phải đói quá không còn sức nữa không? Để ta mang bó củi này về nhà cho muội trước, muội cứ đi từ từ, không cần vội.
"
Nói xong, anh không đợi Liên Chi đáp lại mà đã nhanh chóng bước đi vài bước.
Liên Chi mỉm cười thầm, không ngờ người thật thà này lại nóng tính như vậy.
Nhìn về phía đám đông không xa, cô điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi bước tới!
Người trong các gia đình đều đã trở về, người thân hân hoan chào đón họ về nhà, chú ý đều dồn vào người nhà mình, khi Liên Chi đi ngang qua cũng không có mấy ai để ý.
Khi Liên Chi đang tìm kiếm người nhà của Tống thị trong đám đông, thì nghe thấy Tống Đại Lực từ bên cạnh gọi cô:
"Liên Chi muội tử, cậu muội ở đằng kia kìa!"
"Chi nha đầu!"
Liên Chi vừa quay đầu lại thì thấy Tống Kim Sơn đang vẫy tay bước về phía mình.
Tống Kim Sơn, hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo vải thô đã giặt đến bạc màu nhưng không có miếng vá nào, thắt lưng cột một túi vải xanh.
Dáng người gầy nhưng khuôn mặt vuông vức, đôi mắt hơi lõm xuống, bước tới gần thì thấy còn có quầng thâm dưới mắt, trông như đã mấy ngày chưa ngủ đủ giấc.
"Cậu!" Liên Chi ngoan ngoãn gọi một tiếng.
"Con bé này ở nhà lề mề cái gì thế? Còn biết cậu về rồi sao?"
Tống thị mỉm cười, nhìn Liên Chi nói, giọng điệu không hề trách móc, ngược lại còn mang theo chút cưng chiều.
Nhìn Tống thị trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, Liên Chi không thèm đáp lại bà ta, mà giang tay ra, ánh mắt lấp lánh nước mắt nhìn Tống Kim Sơn nói:
"Cậu, Liên Chi nhớ cậu lắm!"
Khi vừa định ôm lấy cánh tay Tống Kim Sơn, Liên Chi liền vội rụt tay lại.
Tống Kim Sơn tưởng rằng cô bé ngại ngùng vì có nhiều người, liền đưa tay lên xoa xoa má cô.
Có lẽ vì thường xuyên làm thuê xa nhà, làn da của Tống Kim Sơn không chỉ thô ráp mà lòng bàn tay còn nứt nẻ, chạm vào mặt Liên Chi có cảm giác hơi nhám.
"Con bé này, nửa năm không gặp mà chẳng thấy cao hơn, vẫn gầy thế này!"
Tống Kim Sơn vỗ nhẹ lên vai Liên Chi, lắc đầu nói.
"Ái da!"
Liên Chi cố ý kêu to, khiến nhiều người xung quanh nhìn về phía cô.
"Sao thế?"
Tống Kim Sơn ngay lập tức nhận ra điều không đúng, cau mày hỏi, trong lòng đã biết rõ, vì lúc nãy ông không dùng lực mạnh.
Liên Chi rụt rè thu mình lại, ánh mắt đầy sợ hãi liếc trộm Tống thị đứng bên cạnh Tống Kim Sơn, lắp bắp nhỏ giọng nói:
"Không sao đâu cậu, con không sao! "