Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Miêu: beta-ed

Quý Hòa đi vào nhà, người trong sân liền nhìn về phía hắn, tiếng cười cũng ngừng, hắn cũng không để ý gì, cúi đầu gánh nước vào phòng bếp, đổ nước vào trong vại.

Chu Quế Hoa thấy Quý Hòa muốn đi ra ngoài vội vàng nói: “Chú ba, chú giúp nhóm lửa đi.”

Trời còn chưa quá nóng, chính là cứ kề bếp lò thổi lửa cũng không thoải mái, Chu Quế Hoa có thể bắt được người làm tự nhiên không định buông tha.

Quý Hòa cũng không lên tiếng, ngồi lên ghế con trước bếp lò bỏ thêm củi. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Chu Quế Hoa có người đỡ việc, thoải mái không ít, bắt đầu nhanh nhẹn nướng bánh, hôm nay ăn chính là món bánh bột ngô, bánh to bằng bàn tay, vừa một vòng chảo rán, Chu Quế Hoa canh đúng lúc lửa lớn thì lật mặt, mùi thơm liền bay vào trong mũi Quý Hòa. Quý Hòa nghĩ mùi bánh nướng này thật là thơm, may mà buổi sáng có ăn cá nướng, nếu không hiện tại phải nuốt nước miếng mất.

Quý Tiểu Hương bê đồ ăn rửa sạch vào, đứng trước thớt thái.

Chu Quế Hoa cho vào nồi ít dầu, sau đó thả đồ ăn đã thái vào nồi, kêu Quý Tiểu Hương đi nhặt dưa muối cắt thành sợi, cô tiếp tục xào rau.

Tiểu Hương miệng than thở: “Dưa muối dưa muối, suốt ngày ăn dưa muối, con sắp thành dưa muối luôn rồi, lúc nào mới được ăn thịt đây, mẹ không thấy là con gầy đi sao?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Chu Quế Hoa thêm một gáo nước vào trong nồi, rau xào liền biến thành canh, Quý Hòa nhìn mà nhíu mày, ít dầu như vậy mà lại lắm nước, hắn cảm thấy lát nữa ăn cái món này đầy bụng còn không bằng ăn thêm vài gắp dưa muối thái sợi. Chu Quế Hoa lại đảo món canh vài lần rồi đậy nắp lại, quay đầu lại nắm mặt con gái nói: “Con mà còn gầy? Mẹ thấy con lại béo thêm, nhìn thịt trên mặt đây này, trên bàn cơm có ai đoạt đồ ăn dữ bằng con. Còn có mặt mũi nói mình gầy, con gái gầy nhìn xinh hơn, đến lúc đó mới dễ lấy chồng.”

Quý Tiểu Hương xoa mặt nói: “Nào có béo đâu, mặt con chỉ hơi tròn thôi, kỳ thật rất gầy mà. Mẹ, con muốn ăn thịt, còn muốn ăn kẹo.”

“Chỉ có biết ăn thôi, mẹ con còn muốn ăn đây này, con có bản lĩnh thì tự đi ra sông bắt hai con cá về đây.”

“Cá trong sông nào có dễ bắt như vậy Nếu dễ bắt con đã bắt lâu rồi, lần trước chỉ thiếu tí nữa là rơi vào sông, đoạn sông ngoài thôn lại không nhiều cá lắm, con lại không có thời gian câu cá. Hơn nữa thịt cá không dễ ăn, làm sao ngon bằng thịt, còn phải chọn xương.” Quý Tiểu Hương bĩu môi nói.

Quý Hòa nghe mà cười thầm trong lòng, nghĩ chính mình có linh tuyền thật sự là quá tốt, bắt cá rất là thoải mái, hơn nữa chính mình cũng không cảm thấy cá không dễ ăn, còn cực thích ăn cá, cứ nghĩ vậy lại thấy mình có lộc ăn hơn mấy người nhà họ Quý.

Chu Quế Hoa thấy miệng con gái bĩu đến độ có thể treo bình dầu lên, dỗ nó vài câu, nhỏ giọng nói bên tai nó là chờ anh Đại Sơn của nó về đến lúc đó nói muốn ăn thịt, khẳng định liền có thịt ăn, dỗ Tiểu Hương đến vui vẻ, lúc này cô mới nhìn vào đồ ăn trong nồi, lại quấy thêm vài lần, thử một miếng, nói với Quý Hòa: “Thôi, không cần đốt nữa.”

Quý Hòa giúp đỡ bê thức ăn đến phòng chính, mọi người đến liền ngồi xuống.

Người nhà họ Quý cũng không ít, ngồi hết một bàn, nhưng hơi chật, liền chia làm hai bàn, Quý Đại Tài cùng Phùng thị còn có Quý Hiếu Quý Thuận Quý Tú ngồi bàn trên. Quý Thụy Sơn buổi trưa không ăn ở nhà, bữa sáng cơm chiều cũng ngồi bàn trên với bọn họ. Làm con trai út Quý Hòa cùng hai chị dâu ba cháu gái ngồi bàn dưới. Đều nói con trai cháu trai là mệnh rễ của ông bà nội, nhưng địa vị bọn hắn ở trong nhà này lại khác nhau như trời đất.

Quý Thụy Sơn cùng Quý Tú đều không có nhà, bàn trên chỉ có bốn người, có vẻ quạnh quẽ, Quý Đại Tài liếc mắt nhìn đến Quý Hòa, thấy nó vừa thấy mình nhìn thì cúi đầu, chỉ có mình nó đàn ông con trai ngồi bên bàn uống một chén cháo loãng, cầm trong tay cái bánh bột ngô, không gắp đồ ăn, chỉ ăn dưa muối thái sợi, đối lập con dâu cùng cháu gái một đôi đũa chỉ hận không thể dọn sạch bàn ăn, đối với đứa con trai này hiếm thấy lắm mới có chút quan tâm, gọi hắn ngồi vào bàn trên ăn.

Lập tức người một nhà đều nhìn Quý Đại Tài, sau đó lại lia tầm mắt về phía Quý Hòa.

Phùng thị nhíu mày nói: “Đừng gọi nó qua đây, có thể gọi nó ăn cơm đã được lắm rồi, còn muốn ngồi bàn trên ăn cơm, nó đi đùa giỡn con gái nhà người ta còn có công lao? Tôi nhìn thấy nó liền ăn không ngon, không cho nó qua đây.”

Quý Đại Tài nói: “Lời này về sau nói trong nhà thôi, ra ngoài không được nói vậy, còn ngại không đủ mất mặt à? Tú Nhi còn chưa gả đi, Đại Sơn cũng đang đọc sách đấy”

Phùng thị hừ một tiếng, cúi đầu uống cháo.

Quý Hòa nghĩ người cha không thích nguyên chủ nhưng không tuyệt tình như Phùng thị, chỉ là chả liên quan gì đến hắn, hắn chỉ cần biết rõ về thái độ cùng tính cách người nhà này, tiện lợi dụng về sau ra ở riêng.

“Chú ba, cháu thấy chú ăn có vẻ không ngon, cháu giúp chú ăn nửa cái bánh bột ngô nhé” Quý Tiểu Hương ăn nhanh xong cái bánh trên tay mình, cảm thấy còn chưa ăn no, nhưng cơm trong nhà ai cũng có phần, nó có thể được chia một cái, muốn ăn thêm cũng chỉ đi xin người khác, nhưng người khác cũng chỉ đủ mình ăn, sao lại đồng ý cho nó. Tròng mắt nó trực tiếp liền về phía Quý Hòa, trên cái bàn này ai cũng không dễ bắt nạt hơn chú ba.

Quý Hòa nhìn Quý Tiểu Hương duỗi tay với mình, nghĩ thầm rằng vừa rồi ở phòng bếp đã cảm thấy con bé Quý Tiểu Hương này là một đứa ham ăn, không nghĩ tới ăn được rất nhiều, con gái tí tuổi thế mà một cái bánh bột ngô thêm một chén lớn cháo lại ăn nhanh như vậy, còn chưa ăn no, cư nhiên vươn tay xin ăn của hắn, nhìn tư thế này, lại nhìn mọi người không thèm để ý chút nào tiếp tục ăn cơm là biết ngay đây đã thành thói quen.

Quý Hòa trong lòng có chút tức giận, nhưng vì không muốn đột nhiên biểu hiện khác nguyên chủ đưa tới hoài nghĩ của người khác, hắn vẫn là xé đôi nửa cái bánh hắn đang cắn dở bỏ vào bát, một nửa khác đưa cho Quý Tiểu Hương. Động tác này thật quen thuộc, nguyên chủ làm đã biết bao lần, thật nghẹn khuất mà.

Quý Tiểu Hương vô cùng vui vẻ muốn lấy bánh, chính là lúc Quý Hòa đưa bánh ra, nửa đường liền có một cái tay khác cướp miếng bánh kia đi, là Quý Tiểu Thi.

Quý Tiểu Thi cướp được bánh liền lập tức cắn lên đấy vài miếng, như vậy Quý Tiểu Hương dù có đoạt lại được cũng đừng hòng ăn, nó mới đắc ý nhìn Quý Tiểu Hương nói: “Em ba, em không cần ăn nữa đâu, trông em béo thế kia, còn ăn nữa thành heo, cẩn thận không gả được ra ngoài. Chị hai cũng vì tốt cho em, ăn hộ em thôi.”

“Quý, Tiểu, Thi” Quý Tiểu Hương tức đến nghiến răng nghiến lợi, Quý Tiểu Thi này cứ đối nghịch với mình, đoạt không ít đồ của mình, trước kia cướp nó chỉ nhiều nhất chửi vài câu liền thôi, không dám trong lúc ăn cơm quấy rầy đến ông bà nội, nhưng hôm nay nó không nhịn được, hôm nay nó rất đói, hơn nữa còn nhìn thấy bông hoa lụa hồng nhạt trên đầu Quý Tiểu Thi liền càng thấy tức, nắm đôi đũa liền ném về phía Quý Tiểu Thi.

Quý Tiểu Thi bị ném trúng, bánh cầm trên tay rớt, lúc rụt tay lại liền hất phải bát cháo trước mặt, cháo văng ra có một nửa rơi trên người nó, tuy rằng không còn quá nóng nhưng Quý Tiểu Thi vẫn khóc lên. Nó cũng không phải dễ chọc, thuận tay liền ném bát đã ăn xong ném về phía Quý Tiểu Hương.

Chu Quế Hoa tay mắt lanh lẹ, kéo con gái về bên cạnh, bát bay sướt qua tai Quý Tiểu Hương, rơi ra đằng sau vỡ thành vài mảnh, đồ ăn canh rau cũng hắt hết lên người Quý Tiểu Hương. Cứ như vậy Quý Tiểu Thi còn không nguyện ý dừng tay, nó biết đã ném đồ rồi thì dù dừng lại cũng bị ăn mắng, không bằng ném thêm vài thứ, nó nhìn thấy Quý Tiểu Ngọc đứng đó trừng mắt nhìn mình, tiện tay cầm đồ lên ném qua, sức cũng mạnh hơn, nhắm thẳng vào trắng nõn khuôn mặt dễ nhìn hơn mình kia, hận không thể đập gãy cái mũi thẳng kia luôn.

Quý Tiểu Ngọc bị dọa lập tức ôm đầu, bát cháo bay tới toàn bộ vẩy hết vào tay áo cùng tóc tai, nó thết to tới thiếu chút nữa bay nóc nhà.

Chu Quế Hoa vừa thấy Quý Tiểu Ngọc kêu thảm như vậy cũng bị dọa, lập tức nhìn mặt nó, khuôn mặt con gái thứ hai dễ nhìn, trắng nõn xinh đẹp, cô ta ngóng trông tương lai có thể tìm được một nhà khá giả, tốt nhất là có thể giúp đỡ con trai cả nhà mình đi thi khoa cử đến kinh thành, giờ mà huỷ dung là hỏng cả tiền đồ của con trai cô, không khác gì giết cô đi. Chờ nhìn thấy mặt Quý Tiểu Ngọc không có việc gì, cô mới thở phào, sau đó ôm Quý Tiểu Ngọc liền khóc lớn lên.

“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, con đau ở chỗ nào? Nhanh nói cho mẹ đi, nếu mặt hỏng mất thì phải làm sao? Đến lúc đó làm sao lập gia đình đây, nhanh nói cho mẹ có đau hay không?” Chu Quế Hoa khóc nói, dùng tay véo tay Quý Tiểu Ngọc một cái.

Quý Tiểu Ngọc ngầm hiểu, cho dù mẹ nó không đề cập tới thì nó cũng sẽ làm ầm lên, nó để ý nhất là dung mạo của mình, hơn nữa bình thường thích nhất là làm nũng, hiện tại chịu tủi thân như thế sao mà nhịn được? Cho nên lập tức khóc hô ầm lên.

“Mẹ ơi, tay con đau, đầu cũng đau, mẹ ơi, mặt con thế nào rồi? Đừng thành mặt hoa (một loại vai diễn trong tuồng kịch, đại loại là xấu không muốn thành mặt hoa, không muốn, nếu là vai mặt hoa con liền không sống nữa”

Quý Hiếu cũng bị dọa sợ, gã thương con trai nhưng cũng coi trọng khuôn mặt của con gái, đó đại biểu cho tiền tài đó, gã chạy tới nhìn thấy con gái không có chuyện gì cũng thở phào, nhưng là trong lòng lại oán giận Quý Tiểu Thi quá mức mạnh tay, ánh mắt nhìn Quý Tiểu Thi liền có chút hung ác.

Quý Tiểu Thi trốn sau lưng Kim Thúy Nương, khóc gọi: “Mẹ ơi, bác cả trừng con Bác muốn đánh con Rõ ràng là em ba đánh con trước, con chỉ đáp lại, con lại không sai”

Kim Thúy Nương lập tức xoay người ôm lấy nó dỗ dành, miệng nói rằng: “Con gái bảo bối đáng thương của mẹ, vừa rồi đôi đũa kia có đập vào mắt con không? Có phải đập vào mắt con nên mới tức giận đánh lại hay không, để mẹ nhìn xem nào, mắt mà hỏng thì biết làm sao Mẹ chỉ có một đứa con bảo bối là con thôi, mắt con mà hỏng thì mẹ cũng không muốn sống nữa.”

Kim Thúy Nương cũng không khóc lớn giống Chu Quế Hoa, nước mắt cô chảy dài, nhưng chỉ nhẹ giọng nức nở, giọng rất là đáng thương, khiến người ta vừa thấy cứ như có ai bắt nạt mẹ con cô.

Quý Hiếu có chút xấu hổ, vội vàng quay đầu lại gọi Quý Thuận tới khuyên nhủ.

Quý Thuận chậm rãi đi qua nói: “Đều đừng khóc, có chuyện gì lớn đâu, khóc như nhà có đám không bằng, cũng không biết đã làm cha mẹ ngột ngạt à.”

“Vẫn là thằng Thuận hiếu thảo, mấy đứa không đứa nào khiến người khác bớt lo Ăn một bữa cơm cũng không yên ổn.” Phùng thị luôn hơi thiên vị con trai thứ hai, nghe gã nghĩ đến mình, mày nhăn cuối cùng cũng dãn ra một chút, nhưng vừa nhìn tới bát đĩa bị vỡ lại tức lên, “Nhìn xem Nhìn xem Mấy đứa giỏi thật, cãi nhau ầm ĩ còn chưa tính, còn dám đập bát đạp đĩa Đều phải tiêu tiền đi mua, không phải gió to bão lớn, cũng không phải không có đồ ăn bên trên, ta thấy mấy đứa đều không đói bụng đâu nhỉ, buổi tối đừng ăn cơm nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui