Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại


Sống trên núi, phàm là có thể động đậy đều không thể nhàn rỗi, hài tử cũng phải nhặt củi nấu nước, tìm côn trùng thêm đồ ăn cho gia đình.
Chờ bọn nhỏ đều đi rồi, Tảo Nhi trở về hang động cầm rìu lên, đi tới chỗ cách thứ đồ kỳ quái kia mười bước, tìm một tảng đá ngồi xuống, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nó.
Thịnh Quân rất vui vẻ vì có người tới, nhìn kỹ có chút quen mắt, thì ra là nữ hài tối hôm qua tiến lại gần quan sát nàng.
Chỉ là từ đầu đến chân nữ hài này đều viết phòng bị, ngồi ở xa không chịu tới gần, ánh mắt đen ngòm bắn tới, khiến trong lòng Thịnh Quân phát lạnh.
Nàng cẩn thận từng li từng tí chào hỏi đối phương: "Xin bỏ tiền vào!"
Được lắm, giọng nói máy móc cũng không thể bày ra sự thận trọng của nàng.

Sau khi nữ hài đối diện nghe được, lông tóc đều sắp nổ tung, nhanh chóng đứng dậy dùng rìu nhắm ngay phương hướng của nàng.
Thịnh Quân chỉ có thể hậm hực im miệng.

Nữ hài nheo mắt lại, tiến gần về phía nàng hai bước, quan sát nàng từ trên xuống dưới.

Đầu tiên nàng ấy nhìn mì ăn liền và nước điện giải vài lần, đoán chừng không thể nhìn ra manh mối gì từ lớp vỏ sặc sỡ đó, sau đó, nàng ấy dời tầm mắt xuống nhìn chằm chằm cái logo bên trên hộc bỏ tiền.
Trong lòng Thịnh Quân vừa dấy lên chờ mong, đã nghe thấy nàng ấy lầm bầm một câu: "Quả nhiên là yêu quái, còn biết dùng bạc dụ dỗ người khác.

Đáng tiếc đối với những người như chúng ta không có tác dụng gì, còn không thực tế bằng đồ ăn."
"Bạc còn là vẽ lên, đều không nỡ bày ra đồ thật!"
Thịnh Quân cũng không ngờ mạch não của đối phương lại lệch như vậy, hình như xem hộc bỏ tiền là hộc lấy tiền.
Nàng bó tay không có cách nào với chuyện này, chỉ có thể yếu ớt đáp lại một câu: "Xin bỏ tiền vào!"
Tảo Nhi lại ngồi trở lại trên tảng đá, không để ý tới động tĩnh của Thịnh Quân nữa.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trời thay đổi, những đám mây xám tro cuồn cuộn trên không trung, lúc nào cũng có thể đổ mưa, xem tình hình phỏng chừng không nhỏ đâu.
Tảo Nhi đầu tiên là vui vẻ, sau đó sững sờ, cuối cùng vẻ mặt trở nên buồn bực.

Đất đai khô hạn cần mưa, nhưng đối với đám người các nàng, mưa to có nghĩa là hành động khó khăn, mặt đất tất nhiên sẽ trở nên lầy lội trơn trượt, rất khó đi ra ngoài tìm thức ăn.
Nghĩ như vậy, nàng ấy cũng không có lòng dạ nào ở lại đây, trở về sơn động kêu đám nhỏ chuẩn bị.
Thịnh Quân lẻ loi trơ trọi dầm mưa, cảm thấy mình thật thảm.

Trời mưa chắc chắn không có người ra ngoài, khả năng có người mua đồ của nàng sẽ càng nhỏ hơn.
***
Bọn Lưu Nhị Sơn trở về trước khi mưa lớn, nhưng thu hoạch không lạc quan.
Trước đó hạn hán quá lâu, vào thu trong núi, thứ có thể ăn càng ngày càng ít, bọn họ cũng phải tiết kiệm khí lực, không có cách nào đi xa hơn được.
"Nhớ ăn tiết kiệm, không biết mưa này sẽ rơi đến khi nào." Hắn tập trung phân chia những thứ nhặt được, trong lòng lại không thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận