Edit: Aly
Đối mặt với vấn đề của Mộc Cận, Bạch Cập há miệng thở dốc, không nói lên được bất cứ điều gì, hắn không biết phải giải thích như thế nào vượt qua khoảng cách ngàn năm thời không với cậu rằng hộ sĩ không phải đồ vật, không phải một người, mà là một loại nghề nghiệp?
Cũng trách hắn nói thiếu, hảo hảo kể chuyện cười không được sao? Một hai phải kể một câu chuyện như vậy khiến Mộc Cận không cảm thấy buồn cười mà còn hỏi vấn đề chồng chất chuyện xưa, thật là, bê đá tự đập vào chân mình.
Tự làm tự chịu.
Vừa vặn tranh trong tay đã vẽ xong, Bạch Cập đưa cho Mộc Cận, ánh mắt Mộc Cận sáng lên, Bạch Cập vẽ chính là hai đóa hoa mẫu đơn, ít ỏi vài nét bút, nhưng lại có chút sức hấp dẫn khó có thể miêu tả, còn có một con bướm giương cánh bay cao trên đóa hoa, thật sự là làm người thích vô cùng.
Bạch Cập nhìn ra được Mộc Cận rất vừa lòng, hắn cười cười, vì để học tập khắc gỗ, vẽ tranh này hắn cũng không học được nhiều, phác hoạ, ký hoạ, thậm chí quốc hoạ đều chỉ đọc qua một ít, nói nữa hắn cũng đã kết tụ tinh hoa trí tuệ của Trung Hoa trên dưới 5000 năm, vẽ một cái đồ án như vậy quả thực không phải nói chơi.
“Mẫu đơn, Được mệnh danh là vua của các loài hoa, ngụ ý phú quý, mà điệp cùng điệt đồng âm, ngụ ý trường thọ.” Bạch Cập chỉ vào tranh giải thích “Ngươi nhìn xem, có thế thêu được hay không?”
“Đương nhiên!” Mộc Cận chém đinh chặt sắt trả lời, lấy thủ nghệ của cậu, đúng giờ có thể bán với cái giá tốt, đây là sự tự tin của bản thân!
Bạch Cập cười gật gật đầu, Mộc Cận này, trong mắt tràn đầy tiểu kiêu ngạo, như một tiểu công tử ngạo kiều.
“Vậy được rồi, ngày mai ta lại vẽ thêm cho ngươi mấy bức, có thể đi trấn trên để bán lấy tiền.” Ngươi cũng không cần phải vất vả như vậy nữa, Bạch Cập bắt đầu thu dọn đồ đạc, bên ngoài trời đã tối đen, ánh nến trong phòng cũng không sáng, hắn không muốn Mộc Cận thêu đến phế con mắt.
Mộc Cận bất đắc dĩ, đem đồ vật trong tay Bạch Cập lấy lại bố trí ổn thỏa, chất vấn nhìn phạm nhân trên giường, lúc trước Bạch Cập hôn mê, cậu còn có thể thuyết phục bản thân ngủ trên cùng một cái giường với hắn, cậu ngủ coi như thành thật, cũng sẽ không phát sinh sự tình đáng xấu hổ gì, nhưng hiện giờ…… Bạch Cập đã tỉnh, mà hắn là một tiểu tử, bản thân vô luận như thế nào cũng không thể ngủ chung với hắn.
Mộc Cận nhấp nhấp miệng, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ chăn giường, định chấp vá ngủ tạm dưới đất là được, ai ngờ Bạch Cập nhìn thấy, liền nóng mắt.
Người này, là ngốc tử sao?
“Mộc Cận, ta là do ngươi nhặt được, muốn ngủ dưới đất cũng phải là ta ngủ.” Chính là lý do này, thế nào, cũng không tới phiên chủ nhân là Mộc Cận phải ngủ dưới đất đi?
“Thương thế của ngươi còn chưa ổn định.”
“Không sao, ta có thể chịu đựng.” Bạch Cập cố ý nói vô cùng đáng thương, muốn tranh thủ đồng tình.
“Không cần.” Mộc Cận trải chăn, nếu cậu đã đem Bạch Cập nhặt trở về, phải bảo đảm ấm no cơ bản cho hắn, để một người bệnh như hắn ngủ dưới đất bệnh tình nặng hơn thì làm sao!
“Không được!” Bạch Cập cự tuyệt, làm thế liền muốn xuống giường.
Mộc Cận ngăn hắn lại “Ngươi muốn thế nào?”
“Chúng ta có thể ngủ cùng nhau!” Bạch Cập ngẩng đầu, lời thề son sắt “Ta cam đoan sẽ không làm bất cứ điều gì!”
“Ngươi xác định?” Mộc Cận thật sự không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Bạch Cập, để hắn dưỡng lành thương rồi nhanh chống rời đi.
“Xác định nhất định cùng khẳng định, không phủ nhận phủ quyết cùng phủ định!”
“Được rồi.” Mộc Cận lựa chọn thỏa hiệp, hắn làm việc cả một ngày, rất mệt.
Bạch Cập vui mừng rạo rực nhìn Mộc Cận thu dọn đồ đạc nằm xuống trên giường, mặc dù khoảng cách giữa hai người có thể nằm xuống thêm một người, bất quá hắn vẫn rất cao hứng, đến nỗi cao hứng việc gì, hắn cũng nói không rõ.
Tâm tình tốt, tự nhiên cũng ngủ ngon, Bạch Cập mơ mơ màng màng nhớ tới bản thân không thể vẫn luôn nằm trên giường, hắn lẩm bẩm.
“Mộc Cận, ngày mai chúng ta làm quải trượng đi.”
Mộc Cận đáng thương lần đầu tiên ngủ chung với người ngoài không phải a cha, trái tim trong ngực đập như con thỏ, thức đến canh ba khó khăn lắm mới ngủ được.
Còn có, quải trượng là thứ gì, Bạch Cập này, biết thật nhiều đồ vật mà cậu không biết, thật lợi hại a!.