Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Du Linh chân nhân thu Tham Linh Tật lại vào không gian giới chỉ, nghĩ nghĩ, vung bàn tay lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ, đi qua kéo tay nhỏ của Trần Lạc, nói:

– Ta đã giúp Đại công tử loại trừ bệnh tật trong cơ thế, chính là việc tang tử thứ cho ta bất lực. Đây là một trăm linh đan, mỗi ngày dùng một hạt có thể giúp Đại công tử tốt lên đôi chút. – Hôm nay vừa nhìn liền biết hai hài tử này ở Trần gia cũng trôi qua không tốt, cũng không biết làm sao an ủi hai huynh đệ, chỉ đành đặt chai vào tay Trần Lạc:

– Ta giao phương thuốc dân gian cho Nhị công tử, đợi ngài vỡ lòng liền có thể luyện đan cho Đại công tử.

Trần Lạc gắt gao cầm chai bạch ngọc, hai tay nhịn không được run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu nói với Du Linh chân nhân:

– Cảm tạ chân nhân.

Du Linh chân nhân cuối cùng chỉ để lại một chai đan dược, một phương thuốc dân gian cùng một phòng thống khổ, hắn đến cũng không mang đi đau ốm của Trần Lăng, cũng không đem đến hi vọng cho hai tiểu hài tử. Trần Lăng ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc non mềm của đệ đệ mới nhận, hiếm thấy bật cười, trong âm thanh cũng không mang vẻ tiếc nuối:

– Yên tâm, ta sẽ không chết đơn giản như vậy, tang tử này không cản được ta. – Cuối cùng hắn mới chậm rãi nói ra một tiếng – Đệ đệ… tiểu Lạc. – Bắt đầu nói có chút nhăn nhó nhưng thực nhanh liền thông thuận.

Trần Lạc tinh tế nghiền đọc phương thuốc dân gian trân quý, hồi lâu sau ngẩng đầu, thần sắc khó phân biệt liếc nhìn Trần Lăng một cái, giống như hạ quyết tâm, đột nhiên ôm bình dược cùng phương thuốc dân gian chạy ra ngoài cửa, tốc độ nhanh đến nỗi làm đối phương không kịp ngăn cản.

Dựa theo phương thuốc dân gian viết, đem trăm linh đan ngâm vào dược thang trị bệnh, công hiệu đem lại sẽ càng mạnh. Trong tay cậu tuy không có dược thang nhưng có một loại đồ vật càng đem nhiều kinh hỉ.

Khi tiểu bóng dáng biến mất sau cánh cửa, phòng lớn trở nên trống rỗng, không có âm thanh người thứ hai.

Biểu tình trên mặt Trần Lăng ngưng tụ thành hàn băng, hai tay đặt trên chân chậm rãi buộc chặt, nắm thành nắm tay kiên cố.

Nguyện vọng của hắn là không thiếu tình người khác, cũng không nguyện giao ra tình, mấy thứ này đều sẽ muốn mạng của hắn, chỉ là lần này, ân tình cứu mạng hắn không thể không nhận!


Từ nay về sau, mạng này không là của mình hắn mà còn cả Cầm Oánh và Trần Lạc, cho nên hắn không chỉ muốn sống mà còn muốn sống cho sáng lạn chói rọi!

Muốn cho hai người có ân cứu mạng hắn, tại cuộc sống trên thế gian có thể vì thế mà kiêu ngạo vui sướng.

Ta, Quân Lăng Vũ tại đây phát thệ!

Trong cặp mắt ngâm đen sắc bén bỗng thiêu dốt lên một đoàn lửa quang mang hừng hực, tinh thần kiên định đem sức sống tuổi trẻ truyền khắp toàn thân. Trần Lăng giống như lột xác, tại lúc chín tuổi, vì hiện thực mà rút đi non nớt hồn nhiên lại vì người trọng yếu mà rút đi ngây thơ mềm mại.

Hắn từ trùng thành kiển, lại phá kén thành bướm.

Trần Lạc chạy vội đến tiểu phòng bếp mới dừng lại, đem đồ trên tay phóng tới bên bếp, trở ra đóng kĩ cửa phòng, liền kéo ghế tới, tay còn cầm dụng cụ cắt gọt.

‘Đương nhiên là có biện pháp cứu ngươi!’ cởi áo lót ra, dùng dao cắt thành mảnh dài, Trần Lạc một mặt kéo cao tay áo, một mặt lầm bầm lầu bầu:

– Ta đọc qua hai lần, biện pháp trị liệu tang tử không ai rõ hơn ta!

Dùng răng nanh cắn mảnh vải cột lại ống tay áo vướng bận, trong mắt Trần Lạc bộc phát ra tình cảm kiên định, lấy cái bát đặt lên ghế, tay trái treo ở không trung, tay phải cầm dao, cậu cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cánh tay trắng tròn đáng yêu, cưỡng bách bản thân thoải mái cười rộ lên:

– Hắn nói ngươi cứu không được! Thật buồn cười! Dược cứu mạng không phải đang ở trong này sao!

Mặt dao lạnh như băng dán trên làn da non mịn, cánh tay nhịn không được nổi một tầng da gà, dương quang tiến vào cửa sổ vì sắt thép ngân bạch mà phản xạ, tại con ngươi sáng ngời của hài tử chiếu ra một mảnh lạnh như băng.

Trần Lạc không chút chần chừ, tay vừa động, đao phong nhanh như thiểm điện xẹt qua, mặt dao thanh lãnh liền nhiễm lên tầng hồng sắc tiên diễm.


Cậu tự cắt ra một đường thật sâu. Khi trước lớn như vậy chính là vết cắt nhẹ cũng phải hô to gọi nhỏ cầm máu, làm sao nghĩ tới có một ngày hung hăng dùng dao cắt cho vết sâu như vậy.

Nhưng cậu không giống lúc trước, chỉ khẽ cau mày, cắn môi dưới, cánh tay bởi vì thình lình xảy ra đau đớn mà rung động một chút, vẫn giơ đến cực ổn, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương trên tay, một giọt không lọt nhỏ vào bạch chén, lan ra thành mảnh huyết sắc.

Toàn bộ quá trình, không rên một tiếng. Máu chảy ra từ thân thể như  tính mạng cậu, rót vào thân thể Trần Lăng mong hắn mau hồi phục.

Từ nay bọn họ là huyết mạch tương liên, cùng sinh cùng tử.

Trở thành huynh đệ chân chính.

Chờ máu không sai biệt lắm đầy nửa bát, Trần Lạc liền thu hồi cánh tay, dùng răng cắn mảnh vải một vòng lại một vòng buộc chặt vết thương, thẳng đến không lộ tia huyết sắc.

Ngay sau đó cầm lấy chai bạch ngọc, mở ra nắp bình, đem từng cỗ đan dược đổ vào chén. Đan dược trắng trong tản ra từng trận mùi hương, lâm vào bên trong máu tươi sềnh sệch chỉ nổi lên từng điểm huyết hoa. Chai dược này chứa không ít, chừng một trăm hạt bất quá hình dạng nhỏ, toàn bộ rót vào vừa vặn đầy miệng chén. Bưng bát lên, thật cẩn thận đặt vào hạp, liền đóng nắp bao bát lại.

Trần Lạc dùng nước tẩy sạch sẽ dụng cụ cắt gọt, liền đẩy ghế ngồi đối diện chén thuốc, nhưng cậu lại không biết di vật mẫu thân lưu lại trên ngón tay vừa phát ra vầng sáng hồng sắc, tựa hồ liên kết cùng máu tươi trong chén đan dược.

Chờ đến trời tối, tia nắng cuối cùng chiếu vào phòng, Trần Lạc hoạt động thân thể cứng ngắc, đầy lòng thấp thỏm, xốc hạp lên.

Cả phòng mùi thơm.

Trong bát đã không còn máu tươi, hạt hạt đan dược trong bát như thượng đẳng trân châu nằm cùng một chỗ, chỉ là đã trở thành màu hồng như máu.


Đan dược cực độ phù hợp với bệnh trạng Trần Lăng cứ như vậy thành.

Vết thương trên cánh tay trái vẫn co rút đau đớn, khóe miệng Trần Lạc vẫn không nhịn được đầy ý cười, lấy ra chai bạch ngọc thật cẩn thận bỏ đan dược vào.

– A Lăng! A Lăng! – Kích động trở về phòng, Trần Lạc dường như đã quên ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, đẩy ngã cửa trước – Nên uống thuốc… Ai?

Người đâu?

Giướng được thu thập chỉnh tề, lúc tiến vào không để ý, lúc này nhìn lại, cái bàn đặt lung tung trong phòng, mảnh nhỏ bình hoa bị cậu không cẩn thận làm vỡ, vũng nước hỗn độn đầy đất đều bị thu thập sạch sẽ, cả phòng như trở nên sáng sủa rất nhiều, quả thật như là lúc còn Cầm Oánh.

Là ai thu thập?

Trần Lạc một mặt nghĩ, một mặt ôm dược bình ra ngoài. Trần Lăng nếu không ở trong phòng thì tất nhiên là ở ngoài sân, bất quá hắn có thể tự mình xuống đất, xem ra bệnh có chuyển biến tốt đẹp.

Vui rạo rực nghĩ, đi vào trong đình viện, qua một tòa núi giả liền thấy người cậu muốn tìm:

– A Lăng!

Trần Lăng khoanh chân ngồi dưới đất, trên vạt áo dính đầy bụi, xem ra đang tiến hành rèn luyện, mồ hôi như mưa chảy xuôi theo khuôn mặt hắn. Nghe tiếng hô nhuyễn nộn, trên mặt không có một tia cảm xúc, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được ôn nhu.

– Tiểu Lạc.

– Thân thể ngươi tốt chưa? Sao không nói ta một tiếng? Đừng ngồi dưới đất! Lạnh a!

Trần Lạc chạy qua, hai câu đầu xem như quan tâm, sau đó không ngừng răn dạy. Đợi đến Trần Lăng trầm mặc chống thân mình đứng lên, nắm lấy chóp mũi cậu ngăn trở câu kế tiếp, cau mày nói:


– Ngươi khi nào thì biến thành tiểu quản gia?

Hắn tự biết từ ngữ thiếu hụt, trong đầu nghẹn tới nghẹn lui chỉ xuất ra một câu kia, vừa ra khỏi miệng liền thấy có chút không ổn, nhưng tinh tế suy tư liền thấy bộ dáng đối phương cùng tiểu quản gia có chút tương tự liền tựa tiếu phi tiếu nhìn qua.

Trước mặt Trần Lạc hắn hoàn toàn buông lỏng, bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm hoàn toàn biến mất, lúc này tựa như một huynh trưởng hết lòng quan tâm đệ đệ. Cảm thấy tâm từ mẫu đặt trên thân, Trần Lạc rùng mình một cái, hung hăng hất tay Trần Lăng, trong mũi truyền ra tiếng ‘hừ’, ngửa đầu chắp tay sau đít đắc ý dào dạt nói:

– Không cho phép lải nhải! Đến giờ ngươi uống thuốc!

– Uống thuốc gì? – Trần Lăng tựa hồ nhớ tới một cái chai bạch ngọc hôm qua Du Linh chân nhân lưu lại, trong lòng xuất hiện một tia giật mình, – Là lão tiên nhân hôm qua lưu lại? Hắn không phải nói tang tử…

– Đó là đùa ngươi. – Trần Lạc nhăn mũi, phản bác, tay đổ ra một viên thuốc đỏ tươi, cẩn thận giơ cao đưa đến trước mặt Trần Lăng, – Kì thực là bởi vì Trần Dũng ở bên ngoài chân nhân mới không dám cho ta đan dược, bất quá ta thông minh đuổi theo. Nha! Đây là thuốc chữa bệnh! Nhanh ăn! Nhanh ăn!

– Màu sắc này… – Trần Lăng có chút chần chừ, bất quá thấy Trần Lạc trừng mắt nhìn lại, cảm thấy không thể dựng nên hình tượng ca ca sợ uống thuốc liền lập tức tiếp nhận, một hơi nuốt xuống.

Thật không ngờ tới, đan dược này vào miệng mang theo tia rỉ sắt trong veo, nhưng giây lát liền hóa thành từng luồng linh khí từ yết hầu lan xuống huyết mạch cốt cách toàn thân. Trong cơ thể tựa hồ nhóm một đóng lửa trại, không lớn nhưng xua tan rét lạnh trên người.

Tại nơi hắn nhìn không thấy, huyết khí đỏ tươi như mang kim quang, xua tan thật nhiều sương mù chiếm cứ trong kinh mạch, bất quá quang mang rất nhanh liền tiêu tán, chỉ còn dư lại chút lực lượng lui thành một đoàn bảo hộ vùng phụ cận.

Trần Lăng không khỏi thoải mái than thở một tiếng, cảm thụ trên người chưa bao giờ dễ chịu như lúc này, tuy cảm giác này chợt lóe mà qua nhưng làm hắn không khỏi đắm chìm, ánh mắt nhìn hướng cái chai liền bất đồng dĩ vãng:

– Thuốc này phi thường hữu dụng!

– Thật vậy chăng? – Trần Lạc kinh hỉ cực kì.

– Ừ! – Trần Lăng gật đầu, cảm thụ thân thể chính mình, – Nếu kiên trì dùng, thân thể ta liền tốt, thuốc này còn nhiều không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận