Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn


Cẩn thận từng li từng tí từ trong tay bà đỡ tiếp nhận cháu gái đã rửa sạch và bao bọc kỹ, bà cụ đau lòng nói: "Cục cưng nhỏ không tức giận, bà nội thương cháu mà!”

“Cha cháu đang đùa cháu đấy, chúng ta đều rất cần cục cưng bé nhỏ như con.



"Về sau, nhà chúng ta tất cả đồ ăn ngon đều giữ lại, cho cục cưng bé nhỏ một người ăn được không?"

“……”

Bà cố nội Sở ôm cô đi tới đi lui, vỗ nhẹ lưng Sở Linh.

Vẻ mặt từ ái.

[ Công chúa nhỏ, ngài xem ở lại chỗ này tựa hồ cũng rất tốt, người nhà này thoạt nhìn đối với ngài coi như không tệ đúng không? ]

Sở Linh: "! ! ”

Không hiểu sao lại tát cô một cái, sau đó lại cho một lời hứa trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể thực hiện! !

Đây là, người Địa Cầu đều dối trá như vậy sao?

Hoảng hốt, có chút sợ thì làm sao bây giờ?

Nhỏ yếu, bất lực, lại đáng thương.

Sở Linh không có phản ứng Cầu Cầu, mà ngoài phòng Sở Chính Bắc cũng bị rống đến vẻ mặt mơ hồ.

Ông ấy cúi đầu đáp một tiếng: "Ồ.



Sau đó than thở ngồi xổm trong sân, cả người giống như quả cà tím bị sương đánh vậy.

Ông ấy sốt ruột trông mong con gái, ở niên đại ăn không đủ no, mặc không đủ ấm này, vẫn như cũ tìm mọi cách nuôi sống vợ cùng con, thậm chí đem khẩu phần ăn của mình cũng tiết kiệm ra, không nỡ ăn.

Liền lo lắng vợ con cùng đứa nhỏ không có đủ dinh dưỡng, đợi đến lúc sinh đứa nhỏ sẽ chịu tội.

Nhưng mà!

Ngày nhớ đêm mong, trông mong con gái suốt chín tháng!

Sao lại nói không có là không có chứ?

Không biết khi nào?

Bầu trời đột nhiên có tuyết rơi lớn như lông ngỗng, không bao lâu liền trải một tầng tuyết trắng trên mặt đất.

Giống như trái tim ông ấy giờ phút này, thật lạnh lẽo.

Bà đỡ và bác sĩ chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, mấy người phụ nữ trong phòng cũng không có ý muốn phản ứng ông ấy.

Sở Chính Bắc vẫn ngồi xổm trên mặt đất, nửa ngày cũng không thể đứng lên.

Thẳng đến khi Sở Văn An từ trong đại đội tan làm trở về, vào cửa liền hỏi: "Cha, cha ngồi xổm ở đó làm gì? Sao không về phòng sưởi ấm?”

Sở Chính Bắc ngẩng đầu nhìn con trai lớn một cái, vẫy tay nói: "An Tử, mau đỡ cha dậy.



Dừng lại một lát, lại lầm bầm bổ sung một câu: "Ngồi xổm lâu quá, chân đều tê dại.



“! ! " Sở Văn An.

Không phải ngồi xổm quá lâu sao?

Cha già cũng sắp biến thành một người tuyết sống sờ sờ rồi.

Haizz!

Cũng không biết ở trong tuyết đông lạnh bao lâu?

Cha già trên đùi có vết thương cũ, nếu là bởi vậy mà tái phát liền không tốt.

Nghĩ như vậy, Sở Văn An lại hỏi: "Cha, sao cha lại ngồi xổm ở đây?”

“Haizz!" Sở Chính Bắc thở dài một hơi, lúc này mới sâu kín nói: "Mẹ con! ! lại sinh cho con một em trai.



“!!!" Sở Văn An hoảng sợ: "Cha, em gái con đâu?”

Người một nhà tâm tâm niệm niệm em gái, như thế nào nói thay đổi liền thay đổi đâu?

Em trai anh ấy đã đủ nhiều rồi, cũng không muốn có thêm một người nữa.

Nghĩ đến đây, Sở Văn An mất bình tĩnh!

Khom lưng ôm lấy cha già bước nhanh đưa vào bếp, sau đó hướng về phía con trai đang sưởi ấm nói: "Tiểu Cảnh, con chăm sóc ông nội của con cho tốt.



Nói xong cũng mặc kệ cha và con trai mình là phản ứng gì?

Xoay người liền chạy về phía phòng của cha mẹ ở.

Sở Chính Bắc: "! ! ”

Sở Cảnh Mị: "! ! ”

Hai ông cháu nhìn nhau, vẻ mặt Sở Cảnh Mị đau khổ nói: "Ông nội, cha con thật quá đáng!”

Từ lúc bắt đầu có nhận thức, cậu bé đã biết nguồn gốc tên của mình.

Bởi vì cha cậu bé thường xuyên ở trước mặt cậu bé nhắc tới, đã đến làm người giận sôi máu trình độ.

Khát khao có em gái.

Đúng vậy!

Cậu bé thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, đã kêu Sở Cảnh Muội! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui