Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại


Chuyện Trần Tiểu Mễ kiếm được mấy chục lượng lập tức truyền khắp thôn, trong khoảng thời gian ngắn làm không ít người hâm mộ đến hỏng luôn.
Người nhà quê trồng lương thực trên đất, một mẫu đất quanh năm suốt tháng cũng chỉ kiếm được mấy lượng bạc.
Trần Tiểu Mễ chỉ bán mấy cái bao tay, liền bằng thôn dân vất vả lao động mấy năm.
Bao tay lông hồ ly lập tức trở thành biểu tượng của công tử trong thành, người có một đôi bao tay lông hồ ly sẽ được một phen nổi bật trong đám học sinh.
Người không mua bao tay lông hồ ly mao, sẽ mua bao thay khác, bao tay lông hồ ly mua không được nhưng vẫn có thể mua lông hồ ly, mấy người mua lông hồ ly về nhờ người khác làm, rất nhanh cũng trở thành người có bao tay lông hồ ly.
Trong thành rộ lên trào lưu đeo bao tay, trong lúc nhất thời đã làm giá lông thú tăng lên không ít.
Bao tay rất nhanh đã trở nên phổ biến, nhà có điều kiện kém một chút không mua được bao tay lông hồ ly nhưng mua một đôi bao tay lông thỏ thì dư dả, giá của bao tay rất nhanh đã giảm xuống.

Một ít người đánh chủ ý phỏng chế bao tay để bán đi, nhưng lại bán không được giá cao.
Mấy ngày nay Trần Tiểu Mễ không lên phố, bất quá, trong thôn vân luôn có thích buôn chuyện, nên chuyện vẫn truyền tới tai Trần Tiểu Mễ.

Nghe thấy những người đó nói bao tay không bán được giá cao, Trần Tiểu Mễ liền có chút vui sướng khi người gặp họa.
Trần Tiểu Mễ nằm ở trên giường, nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi nói không sai a! Quả nhiên giá của bao tay giảm xuống rất nhiều."
Sau khi y bán được một đám bao tay ở trên phố, rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy thứ đó có thể kiếm tiền, liền đi mua da lông, khiến cho giá của da lông tăng lên một chút, lúc lên trấn trên bán bao tay, bao tay đã trở nên rất nhiều, người đi trước còn có thể kiếm tiền, người đến sau chỉ cần có thể thu hồi vốn đã tốt lắm rồi.

Lục Lâm cười cười, nói: "Cũng không phải thứ phức tạp gì, chỉ được cái mới mẻ thôi."
Cách làm bao tay cũng không khó, hẳn là trên thị trấn sẽ càng có nhiều bao tay tinh mỹ hơn, tay nghề Thẩm a nghề không tồi, nhưng nếu so với tú nương trong nhà giàu thì vẫn kém cỏi hơn một chút, hơn nữa, kiến thức của tú nương kiến thức cũng cao hơn nhiều so với Thẩm a bà.
Trần Tiểu Mễ nghiêng nghiêng đầu, nói: "Hôm hợp chợ, cái tên Trần lão đại kia, sau khi trở về liền hỏi mua da thú của thợ săn cách vách, cũng làm bao tay, bất quá, để ở trong tay." Giá của da thú không rẻ, thứ này đặt ở trong tay, chỉ sợ là phải lỗ vốn.

"Đúng là đồ ngốc."
Lục Lâm cũng có chút hiểu biết Trần lão đại, sau khi Lục Lâm lại đây ở rể, cũng đã gặp Trần lão đại vài lần, lúc Trần lão đại thấy hắn ở bên ngoài, luôn tràn ngập khinh thường cùng ghét bỏ, giống như là hắn trộm tiền của Trần gia bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Lục Lâm cùng Trần Tiểu Thái trở nên tốt đẹp không ít.

Nghe Trần Tiểu Thái trong lén lút nói qua, có lần Trần Tiểu Mễ vào núi, chậm trễ, liền ở trong núi một đêm, Trần lão đại cho rằng Trần Tiểu Mễ đã chết, liền chạy tới nhà muốn tiếp nhận đồ vật của Trần Tiểu Mễ, sau đó liền bịTrần Tiểu Mễ đập cho một trận.

Tuy rằng Trần Tiểu Mễ đã phân gia, nhưng là, Lục Lâm cảm thấy Trần lão đại vẫn luôn xem đồ của Tiểu Mễ đều là của Trần gia, Trần Tiểu Mễ tiêu mười lượng bạc, chính là tiêu tiền của Trần gia, cứ như vậy, liền còn không kỳ quái vì sao mỗi lần Trần lão đại nhìn thấy hắn đều không vừa mắt.
Lục Lâm có chút ngoài ý muốn nói: "Chuyện của Trần lão đại, sao ngươi biết được?"
"Trương Đại Trụ nói cho ta."
"Trương đại ca a! Gần đây hắn lại tới tặng củi lửa." Lục Lâm sờ cằm nói.

Trần Tiểu Mễ nghiêng nghiêng đầu, nói: "Lại nói tiếp, hình như gần đây có nhiều thôn dân tìm ta nói chuyện hơn một chút."
"Đây là chuyện tốt a!"
Trần Tiểu Mễ không cho là đúng nói: "Tốt cái gì mà tốt a! Phiền chết được, có người hỏi ta muốn mua dưa chua hay không, còn có người hỏi ta, muốn hỗ trợ làm y phục hay không, lần sau có thể tìm bọn họ."
Lục Lâm híp mắt mắt, nói: "Vậy, chuyện chúng ta hợp tác với Thẩm a bà, đã bị người ta biết a!"
"Hẳn là vậy đi." Trần Tiểu Mễ gãi gãi đầu, nói: "Trong thôn có quá nhiều người thích khua môi múa mép, chuyện gì cũng giấu không được."
Trần Tiểu Thái thường xuyên mang theo Trần Tiểu Mạch chạy qua chỗ Thẩm a bà, tự nhiên sẽ làm cho người ta chú ý, nói vậy trước kia lấy bao tay từ chỗ Thẩm a bà cũng bị người khác thấy, chỉ là lúc ấy, thôn dân không biết bao tay dùng để làm gì, hỏi Thẩm a bà, Thẩm a bà cũng chỉ nói qua loa là có người muốn, những người đó mới không hỏi nhiều.
Mắt thấy Trần Tiểu Thái lấy thứ không thể hiểu được kia bán được số tiền lớn, lúc này, mọi người mới tỉnh ngộ.

...........
Lục gia.
Vương thị cau mày, hùng hùng hổ hổ, chỉ trời mà mắng, oán ông trời bất công, để người như Trần Tiểu Mễ phát tài.
"Nương, thật sự bán được mấy chục lượng sao?" Lục Đồng cũng muốn đi chợ, nhưng không có xe, nàng lại không muốn đi bộ, liền không đi vào thành.

Vương thị gật gật đầu, nói: "Chỉ bằng mấy đôi bao tay lông hồ ly kia liền bán được mười mấy lượng, còn nhiều vái khác nữa, tính sao cũng đến ba bốn mươi lượng."
Lục Đồng tràn đầy kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy a!"
Lục gia đất nhiều, cũng rất rất dư dả, nhưng người trong nhà cũng không ít, còn phải cho đại ca đọc sách, giấy và bút mực, mọi thứ đều là cần tiền, muốn để lại ấn tượng tốt cho phu tử, ngày lễ ngày tết còn phải đưa lễ.

Ở trường cũng thường xuyên cũng sẽ có cái hội nhỏ, nhân mạch quan hệ cũng phải chuẩn bị cho tốt, qua một năm xuống, mấy chục lượng bạc cũng không đủ tiêu.
Thật ra Lục Đồng cũng trộm trữ một ít tiền riêng, có thể chỉ có hai lượng bạc, nghĩ đến Trần Tiểu Mễ ra chợ một chuyến liền kiếm được mấy chục lượng bạc, Lục Đồng hâm mộ đế muốn hỏng luôn.
Người trong thôn cưới vợ, sính lễ bất quá cũng chỉ có ba, năm lượng bạc, trước kia Trần Tiểu Mễ tìm người ở rể, ra mười lượng, đã xuất rất nhiều 'máu', không nghĩ tới, trong chốc lát Trần Tiểu Mễ liền kiếm được mấy chục lượng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận