Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại


Lục Trình Ngọc không thi đậu tú tài, không khí trong nhà cũng tối tăm theo.
Lão gia tử cả ngày mặt ủ mày chau ngồi ở trên giường đất hút thuốc, Lục Đồng cũng không dám làm bộ làm tịch như trước.

Gần đây Lục Đồng thật sự có chút sốt ruột, nàng rất rõ ràng, người trong nhà tuyệt đối sẽ không nộp thuế cho nàng, cho nên, nhất định sẽ gả nàng ra ngoài trước khi thu thuế, trước kia có mấy nhà có điều kiện tạm được nàng thấy không tốt nên đều cự tuyệt hết, gần dây cũng có bà mối tới cửa, nhưng đối tượng được giới thiệu lại là càng ngày càng kém.
Lục Đồng giặc xong y phục rồi trở về, nghe thấy trong đại sảnh có người nói chuyện với nhau, cẩn thận nghe, liền nghe được thanh âm của mẫu thân cùng bà mối Vương.
"Bà mối Vương, Lý gia của Đại Phong thôn thực sự tốt như ngươi nói sao, trong nhà có hơn hai mươi mẫu đất, thiếu gia nhà đó còn là một người đọc sách."
Bà mối Vương cười cười, nói: "Sao ta có thể lừa ngươi chứ? Tuy rằng Lý gia kém phú hộ trấn trên một chút, nhưng ở nông thôn một nhà như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, vị Lý công tử kia cũng là người đọc sách, tương lai nếu thi đỗ, vậy tiểu thư cũng có thể trở thành quan thái thái rồi."
"Sao ta lại không biết ở Đại Phong thôn cư nhiên còn có một nhà tốt như vậy a?" Gần đây Thang thị rất để bụng đến hôn sự của Lục Đồng, cho nên cũng hỏi thăm mấy thiếu niên xuất sắc quanh thôn.
Thang thị bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mặt trầm xuống, nói: "Lý công tử kia, chẳng lẽ là Lý Kế? Là Lý công tử có thê tử chết vào hai năm trước, để lại một đại nhi tử năm tuổi?"
Bà mối Vương thấy giấu không được, ngượng ngùng cười cười, nói: "Đúng vậy chính là Lý công tử đó, vợ hắn là người không phúc khí, mất sớm, bất quá, điều kiện của Lý gia thật sự rất không tồi."
Thang thị lập tức nổi giận, đúng là điều kiện của Lý Nguyên thực sự không tồi, nhưng Lý lão thái thái kia cũng không phải người dễ đối phó, nghe nói, thê tử đầu tiên của Lý công tử, là bị lão chủ mẫu kia tra tấn đến chết, cái bà mối này cư nhiên giới thiệu cho nữ nhi nàng một người góa vợ.
Đã vậy vợ trước của Lý công tử kia còn để lại một tiểu tử, như vậy một khi nữ nhi mình gả qua, chẳng phải sẽ làm mẹ kế sao, nhi tử của Lý công tử cũng đã năm tuổi, tuổi cũng không nhỏ.
"Cái bà mập đáng chết này, cư nhiên giới thiệu một người như vậy cho nữ nhi của ta, cút cho ta." Thang thị tức khí đỏ mắt.
Vương bà mối thúc đẩy qua không ít hôn sự, vẫn luôn được kính trọng, lập tức nổi giận, lộ ra bộ dáng chanh chua "Ngươi cũng không nhìn lại một chút đi, thật sự cho rằng nữ nhi mình là kim chi ngọc diệp sao, người này thì chướng mắt, người kia thì ghét bỏ, đã mười bảy rồi, sắp thành quỷ đòi nợ rồi, còn dám ghét bỏ Lý công tử, há mồm liền đòi hai mươi lượng sính lễ mới chịu, cũng chỉ có Lý gia mới hào phóng như vậy nếu đổi thành nhà khác, ai sẽ vì một thứ như vậy mà vung tiền như rác chứ!"
Nghe bà mối Vương nói, Thang thị tức đến cả người phát run.
Thang thị vẫn luôn trông cậy vào nữ nhi của mình sẽ trở thành quan thái thái, có thể cùng Lục Trình Ngọc nâng đỡ lẫn nhau, bất quá, nhi tử không thi đậu tú tài, cũng không thể kéo Lục Đồng lên, Thang thị chỉ có thể lấy lui làm tiến, muốn tìm một hộ nông gia nhà giàu một chút, kết quả, những người được giới thiệu chỉ là dưa vẹo táo mức.
Bà mối Vương hùng hùng hổ hổ rời đi, Lục Đồng thấy bà mối Vương đi ra liền né tránh.

Lục Đồng thầm hận bà mối Vương, nhưng cũng có chút oán trách mẫu thân của mình, trước kia đã cự tuyệt mấy người không tệ lắm, hiện tại mấy người được giới thiệu càng ngày càng kém.
Lục Đồng thấy bà mối Vương đi khỏi, mới đi vào cửa.
Thang thị nhìn nữ nhi, miễn cưỡng cười cười, nói: "Con gái a, ngươi đừng để ý cái bà mập đáng chết đó, nương nhất định sẽ tìm một nhà tốt cho ngươi."
Lục Đồng gật gật đầu, trong lòng lại có chút không tin.
Hôn sự không thể đồng ý, bà mối Vương cũng không nói lời hay gì, ra ngoài liền châm chọc mỉa mai người Lục gia một hồi.

Tỏ vẻ người Lục gia ánh mắt quá cao, sợ là chỉ có đại quan mới có thể đặt vào trong mắt, cũng không nhìn lại xem điều kiện của mình ra sao.

Bà mối Vương nói, có không ít người tán đồng.
Bà mối Vương tuyên truyền một hồi, thôn dân đều cảm thấy ánh mắt của Lục Đồng quá cao, không xem lại mình thế nào để tránh tự rước lấy nhục.
Trên bàn cơm, lão gia tử hút thuốc, nhìn Thang thị, có chút sầu lo nói: "Còn chưa tìm được nhà nào thích hợp với nhà đầu kia sao?"
Lão gia tử thở dài, nói: "Nếu thật sự tìm không thấy, thì yêu cầu ít lại một chút đi."
Vương thị có chút ghét bỏ nhìn Lục Đồng, rầu rĩ nói: "Sao lại không có người gia cảnh trong sạch tới cầu hôn chứ?".

Lục Đồng không có hé răng, hẳn là có thể cảm giác được gần đây người trong nhà càng ngày càng ghét bỏ nàng.
Lục Đồng cầu xin giúp đỡ nhìn Lục Trình Ngọc, Lục Trình Ngọc sắc mặt âm trầm, không nói gì, vốn dĩ lần này Lục Trình Ngọc cảm thấy hắn có thể đậu tú tài, không thi đậu đối hắn ảnh hưởng phi thường lớn.
Lục Đồng cắn chặt răng, trong lòng có chút ủy khuất, Lục Đồng rất sùng bái ca ca mình, luôn cảm thấy ca ca sẽ không giống Lục Lâm, tương lai nhất định có thể phong hầu bái tướng, nhưng mà giờ khắc này, Lục Đồng lại cảm thấy đại ca cũng bất quá cũng chỉ có thế.

Tình cảnh của Lục gia thì bi thảm, cuộc sống của nhà Trần Tiểu Mễ lại càng ngày càng tốt.
Trần Tiểu Thái bới cơm, "Lâm ca, hình như Lục gia đang tìm hôn phu cho Lục Đồng, tất cả mọi người đều nói, ánh mắt Lục Đồng quá cao, tìm không được nhà chồng."
Gần đây Trần Tiểu Thái rộng lượng hơn không ít, quan hệ với Lục Lâm tốt hơn rất nhiều, nếu như nghe được tin gì, cũng sẽ nói với Lục Lâm.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái liếc, nói: "Ngươi còn biết được chuyện này?" Tiểu hài tử ở chỗ này đúng là trưởng thành sớm a!
Trần Tiểu Thái có chút xấu hổ nói: "Ta cũng là nghe người khác nói."
Lục Lâm cười cười, nói: "Hình như là đắc tội bà mối." Ở thời đại này đồn đãi vớ vẩn cũng có thể giết người, tam cô lục dì trong thôn chỉ cần tản ra một ít lời đồn giả như thật, là có thể hủy diệt thanh danh của một người, mà thực lực bà mối là xuất sắc nhất trong đám người đó.
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nói: "Mấy bà mối đó rất khó đối phó a!"
Trần Tiểu Mễ không có hảo cảm gì vơi Thang thị, cũng không có hảo cảm gì với bà mối.
"Ta nghe nói, hình như Thang thị rất sốt ruột."
Trước kia trong thôn có không ít người muốn cưới Lục Đồng, nhưng Thang thị lại nói rất quá đáng, để người ta con cóc không thể ăn thịt thiên nga, cho nên tuy rằng trong thôn có mấy tiểu có tâm, nhưng người trong nhà lại không đồng ý.

Trước mắt hình như trong thôn không có người thích hợp, sang thôn kế bên tìm, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Ăn xong cơm chiều, Trần Tiểu Thái liền lôi kéo Tiểu Mạch đi ngủ.
Lục Lâm thở dài, nói: "Chuyện của Tiểu Thái thật sự không được a!"
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, "Không được."
Gần đây Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ kiếm được không ít tiền, trên tay hai người không thiếu tiền, ngoài ra còn nghĩ đến vấn đề khác, tỷ như, Trần Tiểu Mễ muốn đưa Trần Tiểu Thái đi học.


Bất quá, người ở đây rất chú trọng thanh danh, thanh danh Trần Tiểu Mễ quá kém, cũng liên luỵ Trần Tiểu Thái, dù hai người nguyện ý bỏ ra quà nhập học, phu tử trấn trên cũng không thu.
"Cái tên phu tử kia, cũng thật đúng là cổ hủ." Lục Lâm bất mãn nói.
Trần Tiểu Mễ cắn cắn môi, nói: "Không thể học thì không thể học vậy, với tình huống của Tiểu Thái, cho dù thi đậu tú tài, nói không chừng cũng sẽ bị xóa."
Muốn làm quan ở đây, còn phải tiến hành khảo hạch nhân phẩm, cho dù Tiểu Thái thật sự thi đậu tú tài, đến lúc đó, nãi nãi đến nháo một chút, cũng rất có khả năng sẽ bị hủy bỏ công danh.

Tú tài cũng rất khó khảo a! Cả ngày Thang thị đều khoác lác nói Lục Trình Ngọc là Văn Khúc Tinh hạ phàm, không phải cũng không thi đậu sao?
Lục Lâm thở dài, nói: "Vậy sau này lại nghĩ biện pháp khác vậy."
Cho dù là mạnh mẽ nhét Tiểu Thái vào học viện, nhưng nếu như bị xa lánh ở học viện, cũng không phải chuyện tốt gì, bạo lực học đường rất là khủng bố.
Trần Tiểu Mễ dừng một chút, nói: "Đọc sách cũng không có gì tốt." Trần Cảnh cũng đọc sách a nhưng hình như cũng không có tiền đồ lớn lao gì, đa số tiền của Trần gia đều tiêu trên người vị đường ca này của y.

Cơ hồ, gia nãi còn muốn sủng Trần Cảnh đến tận trời, Trần Cảnh mở miệng nói muốn mua giấy và bút mực, đến chỗ gia nãi đòi tiền, gia nãi liền đáp ứng.
*Gia nãi: ông bà
So sánh một chút, một nhà bọn họ mệt đến chết đi sống lại, kiếm được bao nhiêu tiền, đều phải nộp lên toàn bộ.
Trần Tiểu Mễ cảm thấy trên người Trần Cảnh luôn mang theo hương vị son phấn, khả năng đến trấn trên không đọc sách, mà là chạy đến thanh lâu chơi bời lêu lổng.
Rất nhiều con nhà giàu ở trấn trên cho rằng chuyện vào thanh lâu là chuyện văn nhã, mấy đại thiếu gia đó không thiếu tiền, nhưng Trần Cảnh muốn tiêu phí ở hoa lâu mà nói, chỉ sợ là có chút miễn cưỡng.
Lục Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Chờ một chút đi, chờ điều kiện tốt hơn một chút, liền trực tiếp mời một phu tử về là được." Lục Lâm cũng không trông cậy vào Trần Tiểu Thái có thể học phú ngũ xa*, chỉ cần biết chữ là tốt rồi.
*Học phú ngũ xa: Đọc nhiều sách, kiến thức sâu rộng
Thời gian vô thanh vô thức trôi qua hơn nửa tháng, nửa tháng này vừa phải vội vàng gieo trồng, lại phải tim mối hôn sự cho Lục Trình Ngọc và Lục Đồng, Lục gia có thể nói là loạn thành một đống.
Lại có người Lục gia tới tìm, bảo Lục Lâm về làm việc, người tới lần này là lão gia tử.

"Lâm tiểu tử, cùng ta trở về làm việc." Lão gia tử theo thói quen ra lệnh, gặp được Lục Lâm, cũng không biết cái gì gọi là khách khí "Ngươi cái tiểu tử thúi này, ngay cả lời gia gia nọc cũng không nghe sao?"
"Gia gia, ta còn phải đốn củi, hôm nay chém không xong, buổi tối không được cơm ăn."
"Chỉ biết tìm cớ lười biếng." Lục lão gia tử mơ hồ bị Lục Lâm chọc giận.
Nếu là trước kia, nói Trần Tiểu Mễ không tốt với Lục Lâm như thế nào, Lục lão gia tử cũng sẽ tin tưởng, với tính tình của Trần Tiểu Mễ, trong thôn ai cũng biết.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ vẫn luôn đồng hành cùng nhau, hai người vừa nói vừa cười, Lục Lâm còn béo hơn không ít, người có mắt đều thấy được, Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ ở chung không tồi.
"Ngươi cái tiểu tử thúi này, cưới vợ rồi, liền vong ân phụ nghĩa, đã quên ai đã nuôi ngươi lớn như vậy rồi." Lão gia tử có chút tức muốn hộc máu nói.
Lục Lâm thở dài, nói: "Ta đương nhiên sẽ không quên là Lục gia nuôi ta lớn, bất quá, ta sợ trở về sẽ thấy cảnh thương tâm a! Hai ngày trước ta nằm mơ thấy cha ta, ông nói, ông chết rất thảm, ông bị đạo đao chém, ông đau quá, đã chết cũng không được an bình, cũng một đám người thê thê lương lương chết ở bên ngoài, cũng không có cách nào nhập vào mộ phần tổ tiên."
Lão gia tử nghe Lục Lâm nói, sắc mặt lập tức thay đổi, năm đó, để con thứ hai đi chiến trường, lão gia tử cũng từng do dự, bất quá, lão bà tử nói, mệnh lão nhị rất cứng, đi sẽ không có việc gì, nói không chừng còn có thể vớt chút quân công, lão gia tử liền động tâm.
"Gia gia, cha ta rất hiếu thuận, rất nhớ thương ngài, ông ấy có báo mộng cho ngài không? Có nói với ngài cái gì không?"
Lão gia tử hung tợn liếc mắt nhìn Lục Lâm, xám xịt rời đi.
Lục Lâm thấy lão gia tử rời đi, lạnh lùng cười cười.
Trần Tiểu Mễ từ trong phòng đi ra, nhìn Lục Lâm, có chút lo lắng nói: "Chỉ biết nói hươu nói vượn."
Lục Lâm nhún vai, thầm nghĩ: Người ở thời đại này vẫn rất kính sợ mấy chuyện quỷ thần, Trần Tiểu Mễ biết hắn không phải 'Lục Lâm', cho nên thấy hắn nói đến chuyện lão cha nguyên chủ, nên có chút lo lắng.
Trần Tiểu Mễ theo bản năng nắm chặt cánh tay Lục Lâm.
"Không có việc gì." Lục Lâm vỗ vỗ tay Trần Tiểu Mễ an ủi nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận