Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại


Cặp sách trong cửa hàng thập phần bán chạy, làm Vạn Thiết cực kỳ cao hứng, hạ nhân ký khế bán mình như bọn họ, là cùng một nhịp thở với gia chủ.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ thoạt nhìn là người không tồi, hẳn là sẽ không tùy ý đánh người, làm Vạn Thiết âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như gia chủ không có tiền, vậy khẳng định trả không nổi tiền công cho bọn họ, có lẽ ngay cả một bữa cơm no cũng không có, nếu như gia chủ có tiền thì một hệ bữa cơm no hẳn là không khó.
Trước kia, nhi tử nhận hết tra tấn trong tay tiểu thiếu gia, bây giờ mục tiêu sống của Vạn Thiết cũng không cao, chỉ hy vọng nhi tử có thể thuận lợi lớn lên thì tốt rồi.
Lục Lâm về đến nhà, liền thấy Trần Tiểu Mễ đang nghiên cứu bản vẽ, Lục Lâm đưa cho Trần Tiểu Mễ rất nhiều bản vẽ túi, nhưng thời đại này không có khóa kéo, rất nhiều kiểu túi không thể làm thành, Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm chụm lại bên nhau, thương lượng biện pháp thay thế.
"Cặp sách gần đây bán thực tốt a!" Trần Tiểu Mễ nói, Lục Lâm đã dự trữ một đám cặp sách, mới bắt đầu bán.
Nhưng ngay cả như vậy, mấy chục cái cặp sách bán với giá cao, vẫn bị đoạt mua, theo y biết, có không ít khách hàng không phải người trấn này, còn có mấy người mua cặp sách, đi chỗ khác bán.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Trước kia Lục Lâm dạy Trần Tiểu Mễ bảng cửu chương, Trần Tiểu Mễ học thuộc rất nhanh, còn dạy thêm phép trừ, tính toán cũng rất không tồi, tuy rằng đã giao cửa hàng cho Vạn Thiết, nhưng mỗi tối Trần Tiểu Mễ sẽ thẩm tra đối chiếu sổ sách một chút, thứ nhất có thể biết được tiền lời của cửa hàng, thứ hai cũng có thể nâng cao trình độ tính toán.

Trần Tiểu Mễ đánh bàn tính, nói: “Mấy ngày nay, tổng cộng bán ra 210 cái túi, trừ ra tiền công của mấy nữ công, còn thu vào được bốn mươi lượng.”
Trần Tiểu Mễ nhìn bạc tới tay, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này tiêu tiền như nước, luôn không thấy tiền lời, làm y có chút nóng lòng, hiện giờ có tiền thu vào, Trần Tiểu Mễ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tuy rằng cặp sách bán thực tốt, nhưng phỏng chừng qua một khoảng thời gian nữa, sẽ không bán được nữa.” Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm gật gật đầu, “Có thể.”
Trấn nhỏ này nhiều kẻ có tiền như vậy, chờ đến khi mấy nhà phú hộ đó đều có cặp sách, phỏng chừng liền bán không được, ngay từ khi mới bán cặp sách, bán thật đắc, gần đây đã bắt đầu chậm lại.
“Nếu như có thể không ngừng đẩy ra các kiểu túi mới, thì hẳn là có thể bán được.” Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ cầm bút vẽ vẽ lên giấy, “Có lẽ nên thiết kế một ít kiểu túi phù hợp cho các quý phụ nhân sử dụng.”
Lục Lâm gật gật đầu, “Có thể suy xét." Tiền của nữ nhân luôn rất dễ kiếm, nơi này có rất nhiều phu nhân, cả ngày đánh bài nghe diễn, hình như rất có tiền a.
“Từ từ đi.” Bọn họ mới đẩy ra cặp sách, không cần phải gấp như vậy, trước tiên trụ vững rồi tính tiếp.

Sau khi sinh ý của cửa hàng đã ổn định, Lục Lâm tính mang Tiểu Thái, Tiểu Mạch về quê đi một chuyến.
Lục Lâm nghĩ rau trồng trong đất ruộng hẳn là đã có thể ăn, có thể thu hoạch một đám về ăn, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Tiểu Thái cùng Tiểu Mạch có rất nhiều bạn ở nông thôn, tuy rằng hai đứa không nói, nhưng Lục Lâm thấy, ngẫu nhiên sẽ mang hai đứa về quê.

Lục Lâm quyết định về quê, cũng mang Vạn Tiểu Phàm theo.
Không phải hắn nhỏ mọn, mà là hắn cần phải đề phòng một chút, nếu bọn họ đi hết rồi, trấn trên chỉ còn lại một nhà Vạn gia, nếu người Vạn gia trốn hết, vậy hai mươi lượng bạc kia của hắn liền mất trắng.
Vị trí nhà Trần Tiểu Mễ tương đối vắng vẻ, cho nên Trần Tiểu Mễ đến trấn trên nhiều ngày, cũng không có bao nhiêu người phát hiện.
“Lâm ca, các ngươi đã trở lại a!” Thẩm Trì nhìn thấy đám người Lục Lâm liền có chút cao hứng.
Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch vừa đi một cái là đi rất nhiều ngày, Thẩm Trì đã quen chơi cùng hai người, hai đứa đi rồi thật là có chút không quen.
“Lâm ca, gà con, vịt con nhà ngươi vẫn luôn nuôi ở nhà ta, ngươi muốn mang về không?” Thẩm Trì hỏi.
Lục Lâm chớp chớp mắt, sau khi mua nhà ở trấn trên, Lục Lâm liền suy xét đến chuyện chuyển nhà, chuyện chuyển nhà có chút vội vàng, Lục Lâm đều mang lương thực trong nhà đều để trong quầy bán quà vặt bên, dọn tới trấn trên, nhưng mấy thứ còn sống như gà vịt này nọ thì không thể dọn.


Trước kia vào ngày mùa, Lục Lâm thấy Thẩm a bà tuổi tác không nhỏ, còn phải xử lý mấy mẫu đất cũng có chút không tiện, liền đưa con la cho Thẩm a bà mượn, chuyển nhà vội vàng, súc vật trong nhà không có cách nào xử lý, Lục Lâm liền gởi hết mấy đầu súc vật nuôi ở nhà Thẩm a bà, cũng để lại một chút lương thực.
Thời điểm Lục Lâm chuyển nhà, cũng không nghĩ tới, sẽ ở trong thành hơn hai mươi ngày, mấy đầu súc vật trong nhà, giao cho Thẩm a bà dưỡng hơn hai mươi ngày.
Lục Lâm có chút ngượng ngùng, mấy con gia cầm đó cũng sẽ ăn, cũng đã nhiều ngày như vậy, lương thực hắn lưu lại hẳn là đã sớm bị ăn sạch.
Lục Lâm đến Thẩm gia một chuyến, những con gà vịt ngỗng của nhà Lục Lâm đều được nuôi dưỡng rất không tồi, xem ra người dưỡng cũng thực tận tâm.
Lục Lâm tặng nhà Thẩm a bà một con gà, một con ngỗng.
Đem hai con lớn lên không sai biệt lắm làm thịt, mặt khác tính toán đem lên trấn trên nuôi.
Mấy tiểu hài tử rất nhanh đã chụm lại một chỗ chơi với nhau, Tiểu Thái dò hỏi Thẩm Trì một chút chuyện phát sinh ở nông thôn, Thẩm Trì lại hỏi thăm Tiểu Thái chút chuyện ở trong thành.
Gần đây Lục gia liên tục làm hai cái hỉ sự, hôn sự của Lục Trình Ngọc làm vô cùng náo nhiệt, hôn sự của Lục Đồng lại làm quạnh quẽ bị người bàn tán hồi lâu.
“Đại ca, Thẩm Trì nói mấy ngày hôm trước Lục gia lại nháo một trận, hình như là bởi vì ca ca của Lý Phương Nguyệt.” Trần Tiểu Thái nói, Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, “Nga” một tiếng, cũng không ngoài ý muốn chút nào.

Trước kia Trần Tiểu Mễ đến tửu lầu, vừa vặn đụng phải Lý Hồng mời khách ăn cơm, tiền hắn tiêu chính là sính lễ của Lục gia, Lý Hồng chiếm tiện nghi của Lục gia, còn không nói lời hay, Trần Tiểu Mễ đoán lời của Lý hồng, hẳn là đã truyền tới tai người Lục gia.
Đúng như dự đoán của Trần Tiểu Mễ, Thang thị chuẩn bị nhiều sính lễ như vậy, là trông cậy vào Lý Phương Nguyệt sẽ mang về nhiều hơn, lúc đính hôn, bà mối lời trong lời ngoài có ý là Lý gia là người trấn trên, có cửa hàng, có rất nhiều bạc, sẽ không chiếm tiện nghi của Lục gia, bạc này chỉ là diễn cho có, nói ra cho dễ nghe một chút thôi.
Bà mối nói sọt lời hay, Thang thị lại quá tin tưởng nhi tử, liền tin, kết quả Lý Phương Nguyệt chỉ mang theo mấy lượng bạc trở về, Thang thị cảm giác sâu sắc bị lừa, liền xem tân tức phụ này chỗ nào cũng không vừa mắt, nếu nhà tức phụ mà là người thường, Thang thị đã sớm nổi bão, nhưng sau lưng Lý Phương Nguyệt có một  tỷ phu lợi hại, Thang thị cũng không dám làm quá phận.
Lục Trình Ngọc không thi đậu tú tài, có chút ma chướng, quả muốn bình bộ thanh vân*.

*Bình bộ thanh vân: Bình (ổn định), thanh vân (mây xanh  đường công danh)
Sau khi cưới Lý Phương Nguyệt, cũng không có đáp lên chủ bộ đại nhân như trong dự tính, làm Lục Trình Ngọc thất vọng không thôi.
Lý Phương Nguyệt tướng mạo thường thường, đừng nói là Thang thị hối hận, ngay cả Lục Trình Ngọc cũng hối hận không thôi.
Lục Trình Ngọc trong lòng có bất mãn, nhưng hôn sự này cũng do chính hắn đồng ý, cho dù có hối hận, tuy rằng Thang thị không dám thẳng mặt đánh chửi Lý Phương Nguyệt, nhưng sai đài Lý Phương Nguyệt làm việc thì vẫn dám.
Lý Phương Nguyệt đuối lý, dù sao cũng đã gả cho người ta, đành phải đi làm việc, Thang thị áp bức người khác đã thành thói quen, trong lòng lại nghẹn một cục tức, liền ném không ít việc cho Lý Phương Nguyệt làm, nhưng Lý Phương Nguyệt đâu phải là nương Lục Lâm, bị áp bức tàn nhẫn liền nổi bão, thường xuyên nháo đòi về nhà mẹ đẻ tìm tỷ phu làm chủ.
Thang thị cũng có chút kiên dè nên cũng không dám áp bức quá mức.
Lúc này, mấy lời của Lý Hồng ở trấn trên, đã truyền vào tai người Lục gia, Thang thị suýt chút nữa tức đến hộc máu, Lý gia lấy của bọn họ nhiều bạc như vậy, cuối cùng lại gả một cái quỷ đòi nợ lại đây, còn ghét bỏ một nhà bọn họ chân đất, sính lễ nhà bọn họ đưa ra lại rơi toàn bộ vào bụng Lý hồng còn có đám hồ bằng cẩu hữu của hắn.
Thang thị luôn luôn hiếu thắng, biết được tin này suýt chút nữa bị tức chết.
Lục Lâm biết tình hình gần đây của Lục gia, thực sự vui sướng khi người gặp họa một phen.
Lục Lâm cùng Thẩm a bà trao đổi một chút, nói cho Thẩm a bà, hiện tại hắn mở cửa hàng ở trong thành, còn thiếu một quản sự, mời Thẩm a bà vào thành làm việc, Thẩm a bà tràn đầy ngoài ý muốn.
Người nhà quê vào thành làm công, luôn bị chủ gia mặt sưng mày xỉa, Thẩm a bà không nghĩ tới, Lục Lâm cư nhiên sẽ mời một lão thái bà như bà vào thành quản lý mấy chục nữ công.
Chuyện làm cặp sách, đều do Vân Nương ở quản.
Lúc Lục Lâm mua người, liền muốn mua một người biết nấu cơm, thời đại này nam tử tiến vào phòng bếp sẽ luôn bị người khác lên án.
Lục Lâm tìm Vân Nương, tay nghề cũng không tệ lắm, nhưng Vân Nương cả ngày bận làm túi, bận túi bụi, chuyện nấu cơm, lại không ai làm.
Lúc thật sự thiếu nhân thủ, Lục Lâm liền phải đi nấu cơm.
Vạn Thiết nhìn thấy Lục Lâm nấu cơm liền vừa kinh vừa lạ, thập phần băn khoăn.
Vốn dĩ nhà Lục Lâm rất nghèo, nhà bếp cũng không có gì, nhưng hiện tại tốt xấu gì hắn cũng được xem như phân nữa thổ hào, lại mỗi ngày rửa tay làm canh cũng không thích hợp, nhưng hắn cũng không tin người khác, nếu lại mua người, hắn cảm thấy lãng phí.
Lục Lâm trái phải tưởng tượng, liền đánh chủ ý tới chỗ Thẩm a bà, Thẩm a bà một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng không dễ dàng, hơn nữa hai bên cũng đã hợp tác qua vài lần, tay nghề may vá của Thẩm a bà cũng rất không tồi.

Thẩm a bà chuẩn bị tốt hành lý, liền đi theo Lục Lâm vào thành, Vân Nương rất hoan nghênh Thẩm a bà đến, khâu cuối cùng đều do một mình Vân Nương làm, lượng công việc là rất lớn.
Nếu là những người khác thì đã nghĩ học tay nghề rồi đi qua ăn máng khác, nhưng Vân Nương là ký khế bán mình, đương nhiên sẽ không có cái ý tưởng này.

Thẩm a bà rất tò mò với tòa nhà mà Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ ở, tổng cộng có ba gian phòng hạ nhân, ngoại trừ một nhà Vạn gia, thì các nữ công khác đều ở rất gần, phần lớn đều phải về nhà, Thẩm a bà cùng Thẩm Trì cũng dọn vào một gian.
Thẩm Trì là một tiểu ca nhi, ở thế giới này tiểu ca nhi đều phải học một ít việc may vá, đây cũng là điều cơ bản mà một tiểu ca nhi phải biết.

Thẩm a bà đáp ứng ở lại đây làm việc, cũng là để Thẩm Trì học chút việc may vá.
Thẩm a bà đối với chuyện chế tạo cặp sách thập phần tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Có Vân Nương chỉ điểm, Thẩm a bà rất nhanh đã làm được.
Vốn dĩ Lục Lâm còn lo lắng, làm nhiều cặp sách, sẽ bán không được, nhưng Lục Lâm lo lắng có chút dư thừa, một ít phú hộ trong thành mua số lớn cặp sách cho người trấn khác, sau khi danh tiếng được truyền ra, người tới mua túi càng ngày càng nhiều, Lục Lâm không thể không thuê thêm người mở rộng quy mô sản xuất.
Gần đây Lục Lâm đẩy ra một loại túi mới bằng vải bố, khác với loại túi bán cho học viên trong học đường đòi hỏi về kiểu dáng và thẩm mỹ, loại túi này thì lại thực dụng hơn.
Giá của loại túi này tương đối ổn định, chỉ có tám mươi văn một cái, diện tích phi phong thường lớn, lại rắn chắc, chủ yếu bán cho những người đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm buôn bán, tuy rằng lời ít một chút, nhưng thắng ở mua người nhiều.
Cửa hàng sinh ý tốt, tâm tình Trần Tiểu Mễ thập phần không tồi.
Lục Lâm dạy cho Trần Tiểu Mễ phương pháp tính toán, Trần Tiểu Mễ đã có thể thông hiểu được rất nhiều.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận