Bạch Khương đi mấy cửa phòng, không tìm được cửa ra, ngược lại hái được không ít nấm hoang dã.Chậm rãi, cô cũng nhìn ra, công viên này trước kia đại khái là một căn cứ thí nghiệm, khắp nơi đều rải rác thiết bị thí nghiệm bỏ hoang, trên mặt đất phủ rêu có cắm nghiêng mấy cái chén bị vỡ vụn, bên trong mọc ra nấm độc tươi sáng.
Thiết bị thí nghiệm lớn lộ ra một chút bóng dáng trong đám rêu, Bạch Khương dùng gậy khuấy, phán đoán không ra những thiết bị rỉ sét này dùng để làm cái gì.Kiểm tra tòa nhà này xong, ngay cả sân thượng cô cũng trèo lên, không phát hiện cửa ra.Đứng trên sân thượng, cô nhìn xung quanh một vòng, chỉ nhìn thấy những tán cây rậm rạp, cô bị mắc kẹt ở giữa rừng nhiệt đới, đang tìm kiếm một cửa ra dẫn đến hy vọng."Ah! Cứu tôi!”Tiếng cầu cứu đột ngột vang lên, Bạch Khương cả kinh, chạy tới bên cạnh sân thượng bám lấy thanh chắn nhìn xuống.Bành Nguyên lắc lắc hai chân, giống như bay từ trong một tòa nhà bên cạnh chạy ra, ở phía sau hắn là bầy rắn quấn quanh thành một quả cầu!Bầy rắn quấn quanh như sợi len, lăn lộn, rất nhanh bao phủ Bành Nguyên, tiếng kêu thảm thiết của hắn đột nhiên dừng lại, Bạch Khương chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên trên, tứ chi bách hài đều đông lại cùng một chỗ.Bầy rắn không lâu sau lại trườn trở về, tại chỗ đó cũng không có lưu lại cái gì nữa, Bành Nguyên chết không toàn thây.Không biết đứng bao lâu, Bạch Khương mới tìm được tri giác ở hai chân, cô dùng sức hô hấp vài cái, xuống lầu tiếp tục tìm kiếm.
Giữa trưa, cô đi tới tòa nhà Bành Nguyên gặp chuyện không may, cô không dám dễ dàng bước vào, quan sát trước một chút.Bên tai có tiếng nước, nhỏ giọt.Trước khi đi vào, Bạch Khương lại xác nhận bùn đất trên người mình mới đắp lên rất tốt, mỗi một tấc da cũng không lộ ra, lại kéo áo mưa, kéo mũ áo mưa, lúc này mới bước vào.Dưới chân rất ẩm ướt, một bước giẫm xuống thảm rêu toát ra rất nhiều nước.
Bầy rắn biến mất không thấy, Bạch Khương không thấy một con rắn nào.Xuyên qua đại sảnh ẩm ướt, cô đi tới một hành lang, hành lang bị rất nhiều gạch xi măng ngăn cản không qua được, cô ngửa đầu nhìn lại, phía trên hành lang thế nhưng đã sụp đổ, trên vách tường trái phải phủ đầy vết nước, dây leo bị nước tưới xuyên qua, trên lá dây leo còn không ngừng nhỏ giọt, nước rơi xuống dưới mặt đất đá vụn đan xen hình thành trong vũng nước, phát ra tiếng nước chảy xuôi mà cô vừa nghe thấy.Cô nhìn thấy một cái gì đó, sử dụng một cây gậy để chọc vào, kéo ra khỏi đá một đôi giày dính đầy bùn.Đây là giày của Bành Nguyên.Bạch Khương suy đoán phía trên đại khái là đọng rất nhiều nước, trần nhà không chịu nổi sau đó sụp đổ, Bành Nguyên vừa lúc kiểm tra ở chỗ này, bị nước tưới xuống cả người, bùn đất trên người có thể bị cuốn trôi, lộ ra mùi nhân loại, lúc này mới dẫn tới bầy rắn đang ẩn nấp ở đâu đó.Sau khi có suy đoán này, Bạch Khương không dám tiếp tục kiểm tra tòa nhà này nữa, cô cảm thấy tòa nhà này không quá an ổn, không biết khi nào sẽ sụp đổ ở đâu, cho dù cô có áo mưa cũng không nhất định phòng ngừa được.Sau khi quyết đoán rút lui, Bạch Khương nhìn tòa nhà còn sót lại ở phía đông, mất vài phút để xây dựng tâm lý xong rồi đi qua.Đi tới cửa lớn, một cỗ mùi tanh nồng nặc đập vào mặt, Bạch Khương không dám đi tới cửa lớn, cô tìm cửa sổ lục lọi.
Bóng dáng con rắn khổng lồ cũng không khó tìm, Bạch Khương để cho mình xem nhẹ vảy rắn khô cạn trên mặt đất, dây leo trên tường lộ ra một góc da rắn lột xác, ở nơi này khắp nơi đầy dấu vết sinh hoạt của cự mãng, cẩn thận xuyên qua vách tường đổ nát, vượt qua sàn nhà bị vỡ vụn, ở trong tòa nhà thất linh bát lạc tìm được một cái hố lớn.Hố lớn làm rỗng mặt đất, một cỗ khí tức lạnh lẽo từ dưới hố lớn vọt lên, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng cự mãng bên dưới.Nhìn cái hố khổng lồ, cô khó có thể tưởng tượng được cửa chính của tòa nhà này sẽ có một cái lỗ lớn như vậy, tòa nhà này còn chưa sụp đổ, nhìn bề ngoài tòa nhà này không khác gì những tòa nhà khác.Quá yên tĩnh, nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.Bạch Khương suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hố lớn.
Dưới chân bỗng nhiên truyền đến một trận rung động, vài giây sau dừng lại, cô hoài nghi là cự mãng dưới hố trở mình.Bao lâu nữa nó sẽ rời đi?Nó sẽ ở dưới đó bao lâu?Nếu cô chờ thêm vài ngày nữa, nó sẽ rời khỏi hố khổng lồ để kiếm ăn?Nếu người chơi chỉ còn lại một mình mình, không có con mồi bên ngoài, nó sẽ đi ra ngoài một lần nữa?Cuối cùng, Bạch Khương quyết định không đợi, hiện tại đi xuống tìm cửa ra.
Cô nhất định phải xác định vị trí của cửa ra, nếu cửa ra không ở đây, cô phải kịp thời dừng lại, đi nơi khác tìm.Hố khổng lồ hình thành tự nhiên, vách hố cũng không trơn nhẵn, có rất nhiều vách lõm nhô lên, dây leo trải đầy vách hố, Bạch Khương thử, dây leo vô cùng cứng cỏi, có thể cho cô mượn lực leo trèo.Bò hai mét, Bạch Khương đụng phải thứ gì đó cứng rắn, lấy tay đẩy ra xem, dưới cây leo dày có một hộp sọ người.
Tiếp tục bò xuống, Bạch Khương có thể chạm vào rất nhiều hài cốt nhân loại được chôn dưới những chiếc lá dây leo rậm rạp, điều này làm cho trong lòng cô nặng nề, cũng càng thêm cảnh giác, thỉnh thoảng phải chú ý bùn đất trên người có bị cọ rớt hay không, cẩn thận lấp đầy.Cứ như vậy, cô từng tấc từng tấc di chuyển xuống, dưới hố lớn rất tối, nhưng khoảng cách của cô càng gần đáy hố, vảy trên người cự mãng khúc xạ ra một ít ánh sáng, cô có thể quan sát cự mãng càng thêm rõ ràng..