Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong


Sau khi phát hiện ra điểm này, Bạch Khương nhịn không được mắng một câu "mẹ nó", trong lúc bọn họ mê man, người của viện nghiên cứu khẳng định đã động tay động chân với bọn họ, lúc này mới khiến bọn họ biến thành bộ dáng này."A a a!" Tiếng kêu vang lên, Bạch Khương ngẩng đầu nhìn lại, thì ra lồng đột nhiên mở ra, lối vào lại có một con khỉ khác chạy vào, không, phải nói là lại có một vật thí nghiệm khác.Lần này cô thấy rõ ràng hơn một chút, trên người nó có dấu vết quần áo rách nát.


Bạch Khương cúi đầu nhìn mình, bộ đồ thể thao ban đầu cô mặc đã biến thành dải vụn, ở trong lồng rất không nổi bật.Nhưng vào thời điểm này rồi cũng không để ý đến cảm giác xấu hổ khi thân thể trần trụi nữa, Bạch Khương hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng vọt tới.Nếu cần tự giết lẫn nhau mới có thể sống sót, cô có thể làm.Lần này đối thủ không dễ đối phó như vậy, vừa mới kề sát vào Bạch Khương đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người đối phương, lông cùng mảnh vụn quần áo trên người đối phương đều là máu, máu theo động tác của hắn một đường văng xuống, sau đó theo hắn nhe răng vung quyền mà rắc lên mặt cô.Đồng tử của cô bất giác thu nhỏ lại, cô không nhìn thấy biến hóa trên người mình, nhưng có thể cảm nhận được dục vọng thị sát thiêu đốt trong máu.Giết chóc một lần nữa thống lĩnh thần trí của cô.Chờ Bạch Khương tỉnh táo lại, cái lồng này đã chảy đầy máu, có vết máu đã khô cạn ngưng kết thành khối màu đen.“Này ăn cơm đi!” Lối ra bị người ta ném vào một khối đồ ăn, Bạch Khương dụi dụi mắt, tập trung nhìn lại, đó là nửa phần thân thể con người, còn là nửa dưới, trên hai chân thậm chí còn mặc quần.Cuối cùng cô không thể không cúi đầu nôn mửa.Không muốn nhìn nửa thi thể kia, nhưng sau khi Bạch Khương buồn nôn, lại phát hiện mình đói đến nóng ruột, ánh mắt nhịn không được muốn liếc về phía khối thi thể kia.Cô tát mình một cái, tìm một góc vùi đầu ôm gối trốn tránh.Trong phòng giám sát, nghiên cứu viên tán thưởng gật đầu: "Số 3 thoạt nhìn tình huống biến dị rất tốt, còn bảo tồn nhân tính, máy giám sát số 9 và số 11 phóng đại cho tôi xem, số 11 thoạt nhìn đã là một con khỉ, lại thêm một chút sức lực, đưa số 19 đã thất bại vào cho nó, mục đích thí nghiệm của chúng ta là muốn hung tính của chúng, cũng muốn chúng giữ lại suy nghĩ cơ bản, nếu không vũ khí thật vất vả bồi dưỡng ra lại không nghe sai khiến, vậy làm sao được đây? Ông chủ sẽ không hài lòng.”Nửa đoạn thi thể kia, Bạch Khương hoàn toàn không động vào, cô làm bộ ôm gối vùi đầu, kì thực mượn cơ thể che dấu vụng trộm nhét sôcôla vào miệng.

Mùi thơm ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng, từ cổ họng chảy vào dạ dày, đánh thức cảm giác làm người của Bạch Khương, áp chế dục vọng khát máu.

Điều này làm cho Bạch Khương yên ổn hơn rất nhiều, cô sợ hãi cỗ lực lượng bất khả chiến bại của cô, lúc cô cường đại vô địch, cô luôn quên hết thảy, cô rất sợ mình sẽ rơi vào trạng thái giết chóc không tỉnh lại nữa.Lặng lẽ nhai sô cô la, Bạch Khương buộc mình phải suy nghĩ.Cô có chút hối hận vì đã vào thang máy tiến vào phòng thí nghiệm, nhưng cô lại hiểu rõ, muốn triển khai kịch bản phó bản, cô nhất định phải tiến vào hang hổ.


Hiểu được đạo lý là một chuyện, hối hận lại giống như giòi trong xương, ở sâu trong linh hồn bắt đầu cuồn cuộn.Đừng hối hận, một lần nữa mày vẫn sẽ phải tiến vào, cái bẫy này không thể không giẫm lên!Nuốt vị ngọt cuối cùng xuống, Bạch Khương ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào cửa lớn.Lỗ tai khẽ động, mười mấy giây sau quả nhiên lại có "người" tiến vào.Người tới gào thét xông lên, nghiễm nhiên mất đi hết lý trí.

Tâm tình Bạch Khương rất phức tạp, cô cảm thấy mình dưới tình huống nửa tỉnh táo để mặc mình đi giết chóc là một loại bất đắc dĩ sa đọa, nhưng nếu để cho cô thật sự mất đi tất cả trói buộc đạo đức, cô lại không muốn, cô không muốn giống như những "người" này trở thành dã thú không có lý trí.Cô nuốt nước bọt, trong miệng không còn dư vị sô cô la nào.Cô đứng dậy, cắn răng của mình và xông lên.Không biết đã cùng bao nhiêu "người" quyết đấu sinh tử không biết qua bao lâu, Bạch Khương thỉnh thoảng thanh tỉnh, dần dần mơ hồ trong trí nhớ chỉ còn mùi máu tươi nồng đậm, cô đã không cách nào hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trước đó, thừa dịp thanh tỉnh ăn một viên sô cô la, không lâu sau lý trí lại bị kéo vào vòng xoáy điên cuồng.Thử sử dụng gói trị liệu, hiệu quả rõ rệt, tất cả hiệu quả tiêu cực trên thân thể toàn bộ biến mất, nhưng nghênh đón Bạch Khương chính là dị biến phản công điên cuồng, cô hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện trạng thái tinh thần càng kém, cô mất rất nhiều thời gian mới tìm được lý trí từ hỗn độn, làm rõ hiện trạng của mình.Sau đó, Bạch Khương không dám thử nữa, cô trực giác nghĩ, giết chóc như vậy nhất định sẽ có kết thúc.Khi tỉnh táo lại lần nữa, Bạch Khương phát hiện mình đã đến một địa phương mới, khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cô rùng mình, nơi này lại là một đấu thú trường, cô ở vị trí trung gian, trái phải trước sau đều có lồng sắt "người" giống như cô.Rất ít người cũng giống như cô còn đang quan sát bốn phía, đại đa số mọi người đã hoàn toàn là dã thú."Cửa ra ở trên!"Một tiếng nói khàn khàn vang lên, hô hấp Bạch Khương thay đổi.Cô nhìn về phía đài cao ở giữa, quả nhiên nhìn thấy phía trên đài cao năm thước, có ánh sáng trắng quen thuộc.Không nhìn thấy nhân viên, giọng nói của một người đàn ông từ loa trên không truyền ra: "Mở lồng cho họ, tôi chỉ nhận ba mẫu thí nghiệm đứng đầu, tất cả những mẫu khác sẽ bị phá hủy, ah, không hiểu không quan trọng, cơ thể thí nghiệm nghe không hiểu đều là rác, người hiểu tôi nói chuyện, tất cả đều hiểu chứ? Tôi chỉ cần top 3! Được rồi, mở lồng ra!”Toàn bộ lồng sắt trong nháy mắt bị mở ra, vật thí nghiệm hoàn toàn mất đi lý trí lập tức cắn con mồi bên cạnh, Bạch Khương đồng thời bị hai người công kích.


Cô đã có kinh nghiệm ứng phó, nghiêng người tránh qua trước, đồng thời đưa tay kéo ngược lại, khuỷu tay, một nẻo hai ba cái, sau đó hung hăng bẻ đối phương xuống đất, dùng đầu gối dùng sức đè lên, đầu gối đè lên yết hầu đối phương, phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta mỏi răng.Một kích là trúng, đối phương căn bản không kịp phản ứng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận