Mang Vô Hạn Vật Tư Gả Cho Trắng Đẹp Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục


Hạ Dĩnh Oánh thật đang nghiêm túc nghi ngờ mình bị bắt cóc.




Trước khi ngất đi, nàng còn đang ở một nhà hàng buffet sang trọng, ăn uống thoải mái, thì bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống khiến nàng hoa mắt, rồi lập tức ngất lịm đi.




Khi tỉnh dậy, trước mắt nàng là một khung cảnh hoàn toàn khác.




Một căn phòng chật chội với tường gạch cũ kỹ, khắp nơi đầy củi mục, tường loang lổ những mảng đen xám do thời gian tàn phá, mạng nhện bám đầy các góc, vài chỗ ẩm ướt còn nổi mốc, trong không khí tràn ngập mùi mốc khó chịu.




Hạ Dĩnh Oánh đứng ngẩn ra giữa căn phòng với cái mùi mốc giết người ấy, cho đến khi một con nhện tám chân rơi ngay xuống chóp mũi nàng, khiến nàng sợ hãi giật mình, thét lên rồi nhảy khỏi đống cỏ tranh.




Loạng choạng bước tới cửa, nàng vội vàng kéo cửa gỗ chạy ra ngoài.

Nhưng chưa kịp chạy được vài bước, đầu nàng đã đâm sầm vào một bức tường thịt.




“Rầm!”




Nàng bị đẩy lùi vài bước, đầu đau nhói, đối phương cũng chẳng khá hơn, ngã sõng soài ra đất.




“Ái da! Đồ sao chổi! Ngươi chạy cái gì mà như điên vậy? Vội đi đầu thai à?!”



Người phụ nữ bị ngã lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Dĩnh Oánh đang ngơ ngác nhìn mình, lập tức nổi giận đùng đùng, lao tới nhéo tai Hạ Dĩnh Oánh, nghiến răng mắng: “Con nha đầu chết tiệt! Mạnh như vậy sao không đi làm việc nhà đi?! Lão Hạ gia chúng ta nuôi ngươi đúng là mệt tám đời!”



Triệu Xuân Lệ nổi nóng, tay nhéo rất mạnh, Hạ Dĩnh Oánh cảm giác tai mình sắp bị bẻ gãy, đau đến mức vô thức vung tay tát lại.




Không ngờ, Hạ Dĩnh Oánh vốn yếu đuối lại dám đánh trả, Triệu Xuân Lệ không kịp phản ứng, mặt in hẳn dấu năm ngón tay, ngây ra như tượng.




Nhân cơ hội đó, Hạ Dĩnh Oánh đẩy nàng ta ra, tay xoa tai mình đã đỏ lên, nhíu mày nói: “Ngươi có bệnh à! Có chuyện không thể nói đàng hoàng, nhất định phải động tay động chân sao?”



Triệu Xuân Lệ vốn ngang ngược, chưa từng bị ai đánh như vậy, lại còn là Hạ Dĩnh Oánh—con nhỏ bồi tiền đáng ghét mà đôi vợ chồng đoản mệnh kia để lại!



Sau một giây sửng sốt, Triệu Xuân Lệ hét lên một tiếng, xông vào đánh nhau với Hạ Dĩnh Oánh.





Nhưng Hạ Dĩnh Oánh không phải là kẻ dễ bắt nạt, nàng nghiêng người tránh cú tát của Triệu Xuân Lệ, tóm lấy tóc đối phương, nhấc chân đá mạnh, khiến Triệu Xuân Lệ ngã sõng soài ra đất.




Tóc của Triệu Xuân Lệ bị giật đứt cả một nắm!



Khi còn học đại học, nàng từng học chút võ phòng thân, không phải loại cao thủ gì, nhưng để đối phó với một mụ đàn bà thô lỗ thế này thì…



Hừ hừ hừ!
Vẫn còn thừa sức!



Vừa tỉnh lại, nhìn thấy nơi xa lạ này, Hạ Dĩnh Oánh ngay lập tức nghĩ Triệu Xuân Lệ là kẻ bắt cóc mình, thuộc bọn buôn người.

Thế là nàng ra tay không chút do dự, ba đấm hai đá đã khiến Triệu Xuân Lệ nằm rạp trên đất, không thể phản kháng, chỉ biết gào lên thảm thiết.




Tiếng động này làm kinh động những người khác trong nhà.

Một bà lão có vẻ ngoài nghiêm khắc từ nhà chính vội vã chạy ra, vừa thấy con dâu thứ hai bị Hạ Dĩnh Oánh quật ngã xuống đất, bà ta kinh ngạc đến mức tròn mắt ra.




Bà không nhìn nhầm đấy chứ!?



Con nha đầu chết tiệt này thường ngày luôn khúm núm, yếu đuối như con chim nhỏ, trước Triệu Xuân Lệ thì càng sợ hãi như chuột gặp mèo.

Thế mà hôm nay sao lại trở nên hung dữ như vậy!?



Chẳng lẽ hôm qua nhảy xuống sông, bị thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào người!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận