Mang Vô Hạn Vật Tư Gả Cho Trắng Đẹp Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục




Đây là thứ nàng vớt vội từ quầy gia vị sáng nay, một vại đầy, khoảng chừng hai cân.



Nàng để lại một nửa trong không gian để dùng, còn nửa kia thì cùng với vại muối đem tặng cho lão thợ mộc.

Cười khanh khách, nàng nói: “Tam gia gia, ngài đã cho ta cái giường với giá ưu đãi rồi, không thể nhận thêm đồ của ngài mà không đền đáp gì cả!”
“Này bình muối là ta đổi cái sọt với ngài, ngài cứ nhận đi, bằng không sau này ta cũng không dám lại tìm ngài đổi đồ đâu.”



Thấy nàng kiên quyết, lão thợ mộc cũng không từ chối nữa, đành nhận lấy và bảo vợ cất đi.



Hạ Dĩnh Oánh lễ phép chào tạm biệt hai người, rồi cõng cái sọt trên lưng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.



Vợ lão thợ mộc nhìn theo bóng lưng nàng, ngạc nhiên nói: “Lạ thật, Oánh nha đầu từ khi nào trở nên biết cảm kích và hiểu chuyện như vậy? Nhìn giống như thay đổi thành người khác, cả tinh thần và khí chất đều khác trước.”




Lão thợ mộc nhìn theo ánh mắt của vợ, rồi không mấy để tâm, nói: “Người ta trải qua nhiều chuyện thì mới trưởng thành được.

Nàng bị Kim Vân cướp mất người yêu, suýt nữa thì bị bà nội ép gả cho Lý Quang Côn, nếu không thay đổi thì làm sao mà sống tiếp được?”



Vợ lão thợ mộc nghe vậy, không khỏi cảm thấy thương cảm, thở dài nói: “Con bé này số khổ, còn nhỏ mà đã mồ côi cha mẹ, ông nội thì yếu ớt không bảo vệ được, còn bà nội với chú thì bạc bẽo, lạnh lùng.

Con bé sống sót được đến giờ cũng là nhờ số phận may mắn.”



Vừa nói, bà vừa ngắm nghía chiếc bình sứ trắng hình quả bí đỏ trong tay, mở nắp ra nhìn thấy bên trong là muối trắng như tuyết, không khỏi tấm tắc khen: “Chiếc bình này đẹp quá! Muối bên trong còn trắng hơn cả loại chúng ta ăn trước đây, không biết Oánh nha đầu mua ở đâu nhỉ!”



“Không mua ở Cung Tiêu Xã thì còn mua ở đâu nữa?” lão thợ mộc liếc nhìn chiếc bình trong tay vợ, rồi nói tiếp: “Để muối này vào vại muối nhà mình, vài ngày nữa khi chiếc giường của Oánh nha đầu làm xong, bảo Hải Phong mang đến trả lại cho con bé, tiểu cô nương đó không dễ dàng gì đâu.”



Vợ lão thợ mộc trừng mắt nhìn ông, giận dỗi nói: “Ta đương nhiên biết, không cần ngươi phải nhắc!”



Trong khi đó, Hạ Dĩnh Oánh vẫn đang trên đường lên núi.




Mặt trời chiếu gay gắt lên con đường đất khô cằn, phía trước có vài đứa trẻ tầm sáu, bảy tuổi, cõng những cái sọt củ cải nhỏ trên lưng, cũng giống như Hạ Dĩnh Oánh, chúng đang đi lên núi để cắt cỏ heo.



Hạ Dĩnh Oánh không hề cảm thấy mình bị hạ thấp khi cùng lũ trẻ đi cắt cỏ heo.

Vừa nhanh chóng bước đi, nàng vừa lén gọi hệ thống đã bị nàng đuổi xuống trước đó.



“Hết thảy, ra nói chuyện một chút.”



Hệ thống hừ lạnh, kiêu ngạo hỏi: “...!Nói gì? Nói lúc nào ngươi sẽ chịu vay tiền sao?”



Hạ Dĩnh Oánh lờ đi câu hỏi của hắn, “Dựa vào tự mình đi tìm thảo dược quá chậm, ngươi có chức năng dò tìm không? Giúp ta xem quanh đây có thứ gì tốt không?”



Hệ thống vẫn chưa từ bỏ ý định, “Ngươi cứ đi vay tiền từ anh chàng trí thức Diệp thì đỡ phải khổ như thế này!”



Hạ Dĩnh Oánh tiếp tục phớt lờ, thúc giục: “Nhanh lên! Ta đang chờ tọa độ của ngươi đây!”



Dưới sự thúc ép của nàng, hệ thống cuối cùng cũng phải nhượng bộ, buồn bực trả lời: “Quanh chân núi này đã bị lục soát hết từ lâu, ít nhất phải đi thêm 3 km vào rừng sâu mới có thứ gì đáng giá, nếu không thì chỉ có mấy loại rau dại và củi lửa thông thường thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận