Mang Vô Hạn Vật Tư Gả Cho Trắng Đẹp Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục


“3 km sao?”



Hạ Dĩnh Oánh thầm tính toán, với tốc độ đi nhanh của mình, nhiều lắm cũng chỉ mất nửa giờ, làm thôi!



Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, nàng nhanh chóng vượt qua mấy đứa trẻ đang cõng sọt củ cải, tiến thẳng vào rừng sâu rậm rạp.



Đây là khu rừng nguyên sinh chưa từng bị khai phá, càng đi sâu vào, thảm thực vật càng dày đặc hơn.

Những cây cổ thụ che kín trời mọc xen kẽ nhau, dây leo buông xuống từ trên cao, từng tầng lá cây dày đặc chắn hết ánh mặt trời, khiến không gian trở nên mát mẻ và âm u.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng chim thú vang lên từ xa.



Hạ Dĩnh Oánh rùng mình, da gà nổi lên vì lạnh, thầm hối hận vì không mặc thêm áo.



Kinh nghiệm không đủ, ra cửa thấy trời ấm nên chủ quan, giờ vào sâu trong núi thì lại lạnh toát.



May mà hệ thống tuy có hay ồn ào, nhưng vẫn đáng tin.

Trên đường đi, nàng dần dần thấy nhiều loại dã thảo mà ở chân núi đã không còn nữa.




Rau dại xanh mượt mọc kín, điểm xuyết bởi các loại nấm dại, từng bụi mộc nhĩ mọc trên những thân gỗ mục, và dâu tây dại mọc rải rác ven rừng.

Dâu tây tuy nhỏ nhưng đỏ rực, ẩn dưới những tán lá xanh, trông rất ngon mắt.



Hạ Dĩnh Oánh chọn một chỗ tương đối trống trải rồi dừng lại, hỏi: “Hết thảy, tập hợp giúp ta danh sách các loại vật liệu có thể hái ở quanh đây.”



Hệ thống đáp lại: “Rau dại, mộc nhĩ, hạt dẻ rừng, quả hồng dại, lựu rừng, dâu tây dại, tiểu quải mật.”



“Tiểu quải mật?” Hạ Dĩnh Oánh tò mò hỏi: “Là mật ong đúng không?”



“Đúng vậy.

Tiểu quải ong mật là loài ong dại, thường xây tổ trong bụi cây và cỏ dại, nên còn gọi là thảo ong.

Mật của chúng có chất lượng cao, trong suốt, ngọt nhưng không gắt, được xem là loại dã sản thượng hạng.”



Nghe vậy, Hạ Dĩnh Oánh có chút động lòng, nhưng nghĩ lại, nàng vẫn do dự, “Nhưng ta không biết lấy mật, mà cũng sợ bị ong đốt.”




Hồi nhỏ, nàng từng bị ong bắp cày đốt một lần, đau đến mức suốt đời không quên được.

Từ đó, nàng luôn sợ mấy loại côn trùng nhỏ, nếu không cần thiết thì tuyệt đối tránh xa.



Hệ thống có chút khinh thường, “Ký chủ ngốc, không phải loại ong nào cũng có tính tấn công đâu.

Thảo ong này không đốt người, mà nếu có đốt thì nó cũng chết ngay sau đó.”



Dù hệ thống nói vậy, nhưng ký ức tuổi thơ đã tạo thành nỗi sợ quá lớn trong lòng Hạ Dĩnh Oánh, khiến nàng vẫn chần chừ không muốn tiến tới.



Hệ thống tiếp tục khích lệ, “Tiểu quải mật có giá trị dinh dưỡng rất cao, không chỉ làm đẹp da, giải nhiệt, giải độc, mà còn kéo dài tuổi thọ nữa.

Nếu gặp đúng người biết giá trị của nó, chắc chắn có thể bán được không ít tiền!”



Nghe đến chuyện kiếm tiền, nỗi sợ trong lòng Hạ Dĩnh Oánh lập tức tan biến.

Nàng hối hả hỏi: “Ở đây có nhiều không? Làm sao để thu thập?”



“Tạm thời thăm dò được tám tổ ong.

Thảo ong làm tổ trên các cành cây, không thể gỡ xuống từng phần được.

Cách tốt nhất là ngươi mang cả tổ ong lẫn nhánh cây về, rồi từ từ xử lý sau.”
Hạ Dĩnh Oánh tưởng tượng đến cảnh ong nhộng ngọ nguậy, không khỏi thấy rùng mình, liền hỏi: “Có thể bỏ qua ong nhộng không? Ta không hứng thú với thứ đó.”



“Vô tri ký chủ, ong nhộng có giá trị dinh dưỡng rất cao, chứa nhiều protein và vitamin, giúp tăng cường hệ miễn dịch.

Tuy nhiên, ong nhộng không nên để lâu trong tổ vì sẽ ảnh hưởng đến hương vị mật ong.

Tốt nhất là sau khi mang về, ngươi nên tách chúng ra sớm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận