Manh Bảo Đột Kích


Đường Lễ nhìn thấy bộ dáng hứng thú của thiếu gia, nên cũng không dám ngăn bé con lại.

Sợ thiếu gia mất hứng một cái, liền đem bé con này ném đi.

Bé con thật vất vả trèo lên xe, kết quả lại bị vấp.

Bang ~ mặt đập xuống sàn.

May mà có thảm lông mềm, bé con cũng không bị ngã đau.

Bé con ngồi dưới đất, xoa xoa đầu nhỏ của chính mình.

Nam Cung Tự Hoa nhìn động tác của nàng.

Thật ngu ngốc!

"Ba ba? Người là ba ba của con sao?" Bé con hỏi.

Nam Cung Tự Hoa liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không đáp lời nàng, mà tiếp tục chuyển động phật châu của mình.

Bé con bám riết không tha.

"Người nhất định là ba ba của con."

"Bởi vì con cảm thấy dung mạo người là đẹp nhất!"

"Ba ba, vì sao ba ba không để ý con?"

"Ba ba? Người có phải hay không không biết nói chuyện nha?"


"Hóa ra ba ba thật sự không biết nói chuyện, thật đáng thương." Bé con vô cùng đồng tình nhìn Nam Cung Tự Hoa.

Đường Lễ đang lái xe, liều mạng nín cười.

Ha ha ha ha.

Bé con này cũng đáng yêu quá đi.

Nam Cung Tự Hoa không để ý nàng, tiếp tục nhắm mắt xoay xoay phật châu.

Tựa hồ mọi thứ xung quanh đều không có liên quan tới hắn.

Bé con nói mệt, vì thế ngồi trên thảm nghỉ ngơi.

Một lát sau, xe dừng lại.

Đường Lễ cung kính mở cửa xe.

Nam Cung Tự Hoa tự phụ ưu nhã xuống xe.

Bé con nhìn thấy, cũng tự tìm cách xuống xe.

Ai ôi.

Rất cao nha!

Nam Cung Tự Hoa xem bộ dạng bé con trèo xuống, chân cố gắng chạm tới mặt đất.

Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy tiểu ngu xuẩn này có chút đáng yêu.

Bang ~ Mông bé con đập xuống đất!


Nam Cung Tự Hoa cho rằng tiểu ngu xuẩn này muốn oa oa khóc lớn.

Ách.

Hắn ghét trẻ con khóc.

Nam Cung Tự Hoa chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia, liền khó chịu cau mày.

Thế nhưng hắn không có nghĩ tới tiểu ngu xuẩn chỉ là đứng lên xoa xoa mông nhỏ của mình.

Còn cười vui vẻ, tựa hồ cảm thấy tự hào vì mình có thể xuống xe nhanh như vậy.

Nam Cung Tự Hoa cũng không buồn để ý tới tiểu ngu xuẩn này.

Nhấc chân đi.

Bé con thấy ba ba rời đi.

Chân nhỏ vội vàng chạy theo.

Đường Lễ nhìn tiểu cô nương như không có cổ, không có eo, thoạt nhìn hết sức mượt mà.

Ừm.

.

.

.

Rất đáng yêu.

Quản gia vội vàng chạy đến nghênh đón.

"Thiếu gia, lão gia tử tới." Quản gia nói.

Nam Cung Tự Hoa tựa hồ biết ông hắn tới làm gì, có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận