Manh Bảo Đột Kích


Tuy rằng cụ hơi hung dữ một chút, thế nhưng bụng đói càng khó chịu hơn.


Vì thế bé con bước chân ngắn tới bên người lão gia tử.

Vươn ra bàn tay nhỏ kéo kéo quần:

"Cụ ơi, có thể cho cháu một ít thức ăn được không ạ? Cháu rất đói nha.

" Thanh âm mềm mại của bé con truyền tới.


"Mau mau đi vào, cụ gọi người chuẩn bị thức ăn ngon cho cháu.

" Nam Cung lão gia tử lại nhìn tiểu cô nương vừa ngoan vừa ngọt, tâm đều mềm nhũn.


"Cám ơn cụ ạ.

" Bé con cao hứng nói.


Hắc hắc hắc, lão gia tử tuy hung hăng nhưng vẫn là người tốt.


Nam Cung lão gia tử ôm lấy bé con ngồi trên sô pha, phân phó phòng bếp làm cho bé canh thịt, đút một chút trái cây cho bé lót bụng.


"Bé con, cháu mấy tuổi?"

"Hai tuổi!" Bé con giơ hai ngón tay mập mạp đáp lời.



"Hai tuổi à, vậy tên cháu là gì?" Lão gia tử vui vẻ hỏi.


"Gọi là tiểu tạp chủng, mẹ cùng chị gọi cháu là tiểu tạp chủng, có đôi khi cũng gọi là tiểu dã chủng, cháu có hai tên đấy.

" Bé con có chút kiêu ngạo nói.


Lão gia tử bị câu trả lời của bé con làm cho khiếp sợ.


Tiểu cô nương mới hai tuổi căn bản là không hiểu tiểu tạp chủng cùng tiểu dã chủng có nghĩa gì.


Lão gia tử rõ ràng có chút tức giận.


Sao có thể gọi một đứa nhỏ như vậy, đứa trẻ tuy rằng còn nhỏ không hiểu được, thế nhưng về sau lớn lên sẽ tổn thương biết bao.


Xem ra mẹ của bé con cũng không phải người tốt lành gì.


"Bé con, cụ giúp cháu đặt một cái tên càng dễ nghe có được không?" Nam Cung lão gia tử nói.


"Được ạ.

" Bé con không có ý kiến, tiếp tục vui vẻ ăn trái cây.


Nam Cung lão gia tử đau lòng nhìn bé con.



Ai, đứa trẻ đáng yêu như thế, làm sao có thể đối xử nhẫn tâm như vậy với nàng.


Tiểu bé con ăn canh thịt xong, cũng có chút mệt mỏi rã rời.


Lão gia tử gọi người ôm nàng đi khách phòng nghỉ ngơi.


Trên lầu trong phòng.


Nam Cung Tự Hoa ngồi trước án thư sao chép kinh Phật, trong lư hương dâng lên một sợi thanh yên, phát ra từng trận đàn hương.


"Đứa nhỏ thế nào?" Nam Cung Tự Hoa thản nhiên mở miệng hỏi.


Đường Lễ sửng sốt một chút mới phản ứng được, thiếu chủ là đang hỏi bé con kia.


"Vừa mới ăn xong liền đi ngủ.

" Đường Lễ nói.


"A, vẫn là một đứa ngốc.

" Nam Cung Tự Hoa khẽ cười một tiếng, độc miệng nói.


Đường Lễ rất muốn phản bác.

Đứa nhỏ tuổi này như vậy không phải ngu ngốc.

Thế nhưng hắn không dám.


Nam Cung Tự Hoa không tiếp tục nói, mà chuyên tâm sao chép kinh Phật.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận