Người tự xưng Liễu Hy Nguyệt kia không quá khi nói rằng y là một mỹ nam.
Dáng người cao, có chút gầy, khuôn mặt đẹp như được tạc bằng ngọc, chỉ tiếc rằng sắc mặt nhợt nhạt, giống như là đang mang bệnh trong người.
Có lẽ Liễu Hy Nguyệt đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, thế nên y vẫn đối đáp với nàng rất tự nhiên.
“Ban nãy tiểu sinh được trông thấy võ công cao cường của nữ hiệp, lòng không khỏi ngưỡng mộ, muốn được kết thân với nữ hiệp.”
“Đừng gọi ta là nữ hiệp, gọi Thanh Uyển là được rồi.”
Hy Nguyệt mỉm cười nhìn nàng:
“Thanh Uyển cô nương, người cũng như tên, đều vô cùng xinh đẹp.”
Mỹ nam trước mặt khen nàng xinh đẹp, không biết nàng nên vui hay nên buồn đây.
Hy Nguyệt chọn chỗ ngồi ngay đối diện nàng, cởi mở bắt chuyện.
Giọng nói của Hy Nguyệt thâm trầm, dịu dàng giống như một khúc nhạc du dương giữa cảnh núi rừng, khiến nàng nghe mãi không thấy chán, tuy rằng đó chỉ là những câu chuyện phiếm không đầu không đuôi về khung cảnh nơi kinh thành, về gia thế của y, nhưng đối với nàng, nàng tận hưởng từ tận đáy lòng từng lời nói cũng như cử chỉ vô cùng phong nhã của nam tử trước mặt.
Qua lời kể của y, nàng biết rằng Liễu Hy Nguyệt là đích nam của Liễu gia tại kinh thành, mà phụ thân của y, Liễu Vân Khuyết chính là người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu vừa rồi.
Cao đàm khoát luận một hồi, nàng nghiêng đầu hỏi y câu mà từ lúc gặp y nàng đã luôn muốn nói:
“Trông sắc mặt Liễu công tử không được tốt lắm, là đang bị bệnh sao?”
Liễu Hy Nguyệt thở dài đáp lại nàng:
“Không giấu gì Thanh Uyển cô nương, tiểu sinh từ nhỏ đã bị mắc bệnh tim, cơ thể yếu ớt, tuy rằng phụ thân đã vời hết các đại phu, thậm chí là cả thái y trong cung đến chữa trị, nhưng bệnh tình vẫn không thể thuyên giảm.
Tiểu sinh ham mê võ công, nhưng hiềm nỗi cơ thể bệnh tật này vốn đi đứng còn khó khăn, nào dám bàn đến việc luyện võ.”
Lời này vừa nói ra, tức thì nàng cảm giác như vừa cứa vào vết thương lòng mãi mãi không khép miệng của Liễu Hy Nguyệt một nhát.
Cảm giác tội lỗi dâng đầy lên khóe mắt, nàng trầm giọng, nói:
“Xin lỗi công tử, đáng lẽ ta không nên hỏi công tử câu này.”
Liễu Hy Nguyệt nở một nụ cười đẹp không thể đẹp hơn, dịu giọng đáp lại:
“Cô nương nào có lỗi lầm gì, được cô nương hỏi câu đó, trái lại bản thân tiểu sinh lại thấy rất vui.”
“Vì sao?”
“Vì cô nương quan tâm đến tiểu sinh, mới lo lắng hỏi tiểu sinh như vậy.”
Nàng ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
“Công tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó.”
Liễu Hy Nguyệt cười lớn, sau đó hứng thú nói với hạ nhân đang đứng bên ngoài xe ngựa.
“Mang bữa tối vào đây, ta và Thanh Uyển cô nương sẽ ăn cùng nhau, nhớ chuẩn bị thêm ít rượu nữa.”
Một mâm thức ăn được bưng lên, ba món mặn, hai món nhạt, cùng với một vò rượu đầy.
Ở chốn núi rừng này mà nói thì đây đúng là một bữa ăn thịnh soạn.
Mấy ngày hôm nay chỉ ăn lương khô cùng với những thứ đồ nướng đen thui, nàng cũng chẳng muốn khách khí làm gì, bê bát lên ăn một mạch.
Liễu Hy Nguyệt ăn rất ít, cả bữa ăn y chỉ ngồi nhâm nhi chén rượu trong tay, thi thoảng còn gắp thức ăn vào bát nàng, điệu bộ vô cùng ân cần chu đáo.
Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu nàng không để ý rằng Hy Nguyệt vừa uống rượu vừa ngắm nàng chăm chú, khiến đôi đũa đang và cơm phải dừng lại.
“Liễu công tử, sao người cứ nhìn chằm chằm ta như vậy?”
Hy Nguyệt lúc này mới sực tỉnh, lắc đầu nói:
“Không có gì, tại cô nương giống một cố nhân của tiểu sinh, có điều gì mạo phạm mong cô nương thứ lỗi.”
Nghe được câu này, nàng cũng thôi không gặng hỏi, tiếp tục ăn cơm.
Chẳng mấy chốc mâm thức ăn đầy ắp đã hết sạch, nàng vỗ vỗ cái bụng no căng, sảng khoái nói:
“Đa tạ công tử, lâu lắm rồi ta mới lại được ăn một bữa no thế này!”
“Cô nương có ơn với Liễu gia, một mâm cơm này thật xấu hổ khi phải nói rằng Liễu gia vẫn chưa tiếp đón cô nương chu đáo.”
Thấy nàng nằm xuống, biết rằng đã đến lúc nghỉ ngơi, Liễu Hy Nguyệt nhẹ nhàng nói:
“Tiểu sinh xin cáo từ, sáng mai liệu có thể tiếp tục đến làm phiền cô nương không?”
Nàng đáp: “Công tử cứ tự nhiên, dù sao ở đây một mình cũng chán lắm.”
Nghe được lời vừa rồi, Hy Nguyệt mới mỉm cười bước ra khỏi xe ngựa.
Đêm xuống tĩnh lặng, bóng tối bao phủ, cả một đoàn thương nhân mấy chục người ai nấy đều trở về xe ngựa của mình để nghỉ ngơi lấy sức cho ngày mai lên đường.
Nàng nhắm mắt thiu thiu, xe ngựa ấm cúng dễ chịu hơn hẳn so với cảnh màn trời chiếu đất suốt mấy ngày qua, thành ra giấc ngủ đến vô cùng dễ dàng.
Trong khoảng trời đêm yên tĩnh đó, bất chợt có tiếng hét ầm ĩ, kinh động khắp cả núi rừng.
“Cứu, cứu với, thiếu gia sắp không xong rồi!”
Cái tên quen thuộc vừa vang lên, tức thì nàng mở choàng mắt, chưa kịp suy nghĩ điều gì vừa xảy ra, thân nàng đã phóng ra ngoài xe ngựa.
Nàng nhìn thấy đám người nhốn nháo đang bao quanh một cỗ xe ngựa, liền chạy đến đó, cố rướn người nhìn vào bên trong.
“Bệnh tim của thiếu gia tái phát rồi, đại nhân, làm sao bây giờ?”
“Hoảng loạn cái gì, thuốc đâu, mau cho thiếu gia uống thuốc đi!”
Liễu Vân Khuyết đanh mặt nhìn tên người hầu kia, chẳng ngờ tên người hầu cúi rạp người, lắp bắp:
“Đại nhân, nô tỳ trước khi khởi hành đã cẩn thận mang theo thuốc tim của thiếu gia, chẳng ngờ bây giờ… bây giờ không tìm thấy nữa!”
“Khốn kiếp, không tìm thấy là thế nào? Dù có phải lục tung xe ngựa này cũng phải tìm ra thuốc cho ta! Thiếu gia có mệnh hệ gì, ta sẽ chặt đầu ngươi chôn cùng!”
“Người nào, người nào tìm thấy thuốc tim của thiếu gia, ta sẽ ban thưởng trăm lượng vàng!”
Gương mặt của Liễu Vân Khuyết co giật liên hồi, đã chẳng còn dáng vẻ phúc hậu trước kia, nhưng nàng cũng chẳng lấy làm lạ, vì đó suy cho cùng cũng chỉ là hành động xuất phát từ tình yêu dành cho nhi tử mà thôi.
Nhưng nếu không có thuốc, Liễu Hy Nguyệt chắc chắn phải chết giữa chốn núi rừng âm u này.
Nghĩ đến người thiếu niên dịu dàng như dòng nước đó, nàng không kìm nổi lòng mình, rẽ đám người đang đứng chật ních bên ngoài xe ngựa, bước vào trong.
Liễu Hy Nguyệt cuộn tròn cơ thể, người chảy đẩy mồ hôi, tay khư khư ôm lấy ngực trái, rên rỉ liên hồi, tóc rũ lòa xòa trước trán, che đi khuôn mặt đang khổ sở vì cơn đau tê tâm liệt phế.
Thấy nàng đến, Liễu Vân Khuyết cũng chẳng còn tâm trạng đâu để mà chào hỏi nữa, chỉ liếc qua một cái, sau đó nhìn theo tên người hầu đang lục tung xe ngựa lên để tìm thuốc.
Nàng bước đến chỗ Hy Nguyệt, dựng người y dậy.
“Nữ hiệp, cô đang làm gì vậy?”
Liễu Vân Khuyết hốt hoảng nhìn nàng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy nàng đút vào miệng y một viên thuốc tròn tròn.
Đây là Bồng Lai đan mà Vân Tê tặng cho nàng trước lúc chia tay, nghe nói trên đời này chỉ có duy nhất năm viên Bồng lai đan do Dược Vương trên núi Côn Luân luyện thành, quý giá vô cùng, có tiền cũng chẳng thể mua được.
Vậy mà nàng chẳng nghĩ ngợi gì đã đưa cho Liễu Hy Nguyệt dùng, bởi nàng biết viên Bồng Lai đan này có thể cứu sống được y, giúp y vượt qua được kiếp nạn này.
Cơn đau đứt ruột đứt gan qua đi, cơ mặt Liễu Hy Nguyệt lúc này mới giãn ra được đôi chút.
Thấy nhi tử vượt qua được cơn thập tử nhất sinh, Liễu Vân Khuyết mừng phát khóc, nếu không phải có nhiều người ở đây, nàng nghĩ có lẽ ông ta sẽ quỳ xuống vái lạy nàng cũng không chừng.
“Bồng Lai đan tuy rằng thần kỳ, nhưng suy cho cùng cũng không thể dứt điểm được căn bệnh này, Liễu đại nhân tốt nhất vẫn nên mau chóng tìm ra thuốc của lệnh công tử thì hơn.”
Nàng vừa dứt câu, Liễu Vân Khuyết đã hét lớn:
“Vẫn là lời vừa nãy, ai tìm ra được thuốc tim của thiếu gia, thưởng trăm lượng vàng!”
Đám người xôn xao, sau đó mau chóng tản đi tìm thuốc, bởi cái giá ngàn lượng vàng là quá lớn, cho dù họ có làm lụng cả đời cũng chưa chắc có thể kiếm được một phần nhỏ số tiền đó.
“Đại nhân, đại nhân, thuốc của thiếu gia, thuốc của thiếu gia…”
Tên người hầu của Hy Nguyệt thở dốc chạy đến, trên tay cầm một đống đen xì còn đang nghi ngút khói.
Tức thì đám người đổ dồn con mắt về phía này, nhìn cho rõ xem kẻ nào vừa chạm tay vào trăm lượng vàng treo thưởng kia.
Liễu Vân Khuyết bốc một nắm tro tàn từ tay tên người hầu, đưa lên mũi ngửi.
“Đan Sâm, Đương Quy, Trúc Đào, Dương Địa Hoàng,...!quả đúng là thuốc của Nguyệt Nhi.”
Nhìn một cảnh này, nàng đã hiểu ra vấn đề trước mặt.
Không biết kẻ nào có thâm thù đại hận gì với Liễu Hy Nguyệt, lại có thể nghĩ ra được trò hèn hạ, đê tiện này.
Đêm nay nếu không phải nàng có Bồng Lai đan, vậy thì không phải cái mạng của Hy Nguyệt đã bị lấy đi rồi sao.
Nàng nghiến răng đảo mắt xung quanh, như muốn nhìn thấu tên ác nhân thất đức đó trong hàng chục người ở đây.
Liễu Vân Khuyết cũng đã hiểu được chuyện đang xảy ra, tay nắm chặt lại, tức giận nói:
“Ta biết được kẻ nào dám làm hại Nguyệt Nhi, ta quyết không tha cho kẻ đó!”
Nói đoạn, Liễu Vân Khuyết chắp tay, hành đại lễ với nàng.
“Thật sự cảm tạ nữ hiệp, nếu không nhờ có nữ hiệp, giờ này có lẽ Nguyệt Nhi khó lòng sống nổi.
Liễu gia lần này đã nợ nữ hiệp quá nhiều rồi.”
Nàng xua tay, cười nói:
“Liễu Hy Nguyệt cũng coi như là bằng hữu của ta, chỉ một viên đan dược cũng không tính là gì.”
Gương mặt Liễu Vân Khuyết có phần hoảng hốt:
“Nhưng… nhưng đó là Bồng Lai đan… Nữ hiệp thật sự không để tâm sao?”
Nàng thở một hơi dài, sau đó nói:
“Cho dù là Bồng Lai đan đi chăng nữa, suy cho cùng chỉ là một viên đan dược mà thôi.
Đan dược sinh ra vốn là để cứu giúp con người, nay Hy Nguyệt đứng trước cửa tử nhờ vào Bồng Lai đan mới có thể sống sót, coi như cũng không uổng phí cho một viên đan tốt.”
Nghe được câu này, Liễu Hy Nguyệt sững người một hồi, sau đó cười lớn.
“Người trượng nghĩa như nữ hiệp đây quả thực hiếm thấy, Liễu gia sẽ luôn ghi nhớ đại ân đại đức lần này của nữ hiệp!”
Đột nhiên tiếng ho húng hắng phát ra, người nằm trên giường cố ôm lấy ngực trái, nhìn về phía hai người đang nói chuyện.
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, con sao rồi, đỡ đau hơn chút nào chưa?”
Liễu Vân Khuyết đỡ lấy Hy Nguyệt đang gắng gượng ngồi dậy, lo lắng hỏi.
“Con không sao, thật kỳ lạ, ngực trái không còn đau nữa, trái lại còn rất dễ chịu.”
Liễu Vân Khuyết thở phào một hơi, sau đó đưa tay về phía nàng.
“Là vị nữ hiệp này đã cứu con đó, nàng ấy cho con dùng Bồng Lai đan.”
“Bồng Lai đan…”
Hy Nguyệt ngớ người một lúc, rồi vội vã chắp tay:
“Ơn cứu mạng của Thanh Uyển cô nương, không biết đền đáp sao cho đủ.”
Nàng đỡ Hy Nguyệt lên, mệt mỏi với hai cha con nhà này, sao lại cứ thích cúi người trước nàng cơ chứ, không sợ nàng vì chuyện này mà giảm mấy chục năm tuổi thọ sao.
“Ta không cần công tử đền đáp gì cả, chỉ cần công tử cố gắng sống tốt, coi như mới không uổng phí viên đan dược kia.”
Liễu Hy Nguyệt cảm khái nhìn nàng, sau đó nói với Liễu Vân Khuyết bên cạnh.
“Phụ thân, người có thể ra ngoài chút không? Con muốn nói chuyện với Thanh Uyển cô nương một lúc.”
Liễu Vân Khuyết khà khà cười, đôi mắt ẩn ý nhìn Liễu Hy Nguyệt, rồi mới quay người bước đi.
Hy Nguyệt đưa tay về phía cạnh giường ngay cạnh chỗ y đang nằm, dịu dàng nói:
“Thanh Uyển cô nương có phiền nếu đêm nay trò chuyện cùng tiểu sinh không?”
Nhìn vào ánh mắt mềm mại của Hy Nguyệt, nàng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế ngồi xuống ngay cạnh y.
Ở người thiếu niên này có gì đó rất cuốn hút, khiến nàng không thể rời mắt được, cũng chẳng muốn nói ra một câu từ chối.
Hy Nguyệt đợi nàng yên vị, sau đó mới cất lên chất giọng trầm ấm:
“Chuyện đêm nay tiểu sinh cũng đã quen rồi, chỉ không ngờ rằng cô nương lại có thể cứu được tiểu sinh.”
Quen rồi sao? Người thiếu niên mắc bệnh tim này đã quen với những mưu mô kế hiểm lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của y rồi sao? Thậm chí ngữ điệu của y khi nói về việc này còn rất bình thản, cứ như là đang nói về người khác vậy.
Liễu Hy Nguyệt tiếp:
“Tiểu sinh được cho là người kế nghiệp Liễu gia, nhưng vì cơ thể bệnh tật này, đám gia nhân trong nhà ngoài miệng tuy rằng cung kính, thế nhưng sau lưng lại có không biết bao nhiêu lời bàn ra tán vào về một người thiếu gia bất tài như tiểu sinh.
Nhưng may mắn là phụ thân vô cùng yêu thương tiểu sinh, giúp tiểu sinh nghĩ rằng thì ra tiểu sinh không chỉ có một mình, mà sau lưng vẫn còn có người ủng hộ, đứng về phía tiểu sinh.”
Nàng không kìm được lòng, đặt tay vào khuôn ngực mỏng manh của y.
Người đời nhìn y đều có chung ý nghĩ rằng y là một công tử con nhà thế gia, ăn sung mặc sướng, chẳng cần phải sờ tay vào việc gì nặng nhọc, nhưng nào ai biết được rằng y có một nỗi khổ tâm riêng mà không phải ai cũng hiểu được; sinh ra với một cơ thể yếu ớt, chịu sự gièm pha của người đời, nhận lấy những sự ghen tuông vô cớ của kẻ khác.
Không chỉ như vậy, những kẻ mang trong mình thứ định kiến khốn kiếp đó còn tìm mọi cách để lấy đi tính mạng y, muốn y sống trong nỗi lo sợ, chết trong sự đau đớn tuyệt vọng, những kẻ đó, còn đáng gọi là con người hay không?
Nhìn sắc mặt đanh lại của nàng, Liễu Hy Nguyệt làm sao không hiểu được nàng đang nghĩ đến điều gì.
Y nắm lấy bàn tay nàng giờ đây đang để trên ngực mình.
Bàn tay trắng nõn, mềm mại, ấm áp.
Đã bao lâu rồi y không được tận hưởng cảm giác có một người con gái ở bên, lắng nghe y, thấu hiểu y, cùng y san sẻ nỗi lòng mình.
Với dung mạo và tính cách của Hy Nguyệt, y không khó để tìm thấy nửa kia của đời mình, thậm chí còn chưa bàn đến xuất thân cao quý của y.
Song, y không muốn.
Y biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa, y không muốn người con gái bên cạnh y phải vì y mà chịu khổ.
Nhưng con người nào đâu phải đá sỏi, y là Liễu Hy Nguyệt, một ánh trăng đa tình soi rọi bóng hình người con gái đã từng là một nửa của đời y.
Nàng đã từng ở bên y, chăm sóc y, chẳng quản ngại đến việc y là một phế vật của Liễu gia.
Mối tình thuở thiếu thời ấy, nay đã đi về một miền xa thẳm, chìm trong hồi ức của dĩ vãng.
Ánh trăng tròn vành vạnh thiếu đi một bóng hình, trở thành một vầng trăng khuyết chẳng biết đến ngày rằm.
Nay ván đã đóng thuyền, nàng đã là một phu nhân cao quý, bỏ mặc y thơ thẩn một mình viết nên những câu thơ xót thương cho chuyện tình như đóa phù dung sớm nở tối tàn.
“Hy Nguyệt, chàng đang khóc sao? Vừa rồi chàng chịu đựng cơn đau tim đến đứt gan đứt ruột, chàng chẳng rơi một giọt nước mắt, vì sao khi cơn đau đã đi qua, chàng lại nắm lấy bàn tay của thiếp mà khóc? Có phải thiếp đã làm sai điều gì, có phải thiếp đã làm tổn thương đến chàng?”
“Không, nàng không làm sai điều gì cả, nàng cũng chẳng làm tổn thương ta.
Trái lại là ta khiến cho nàng chịu bao lời gièm pha, khiến phụ thân nàng cấm túc nàng, sau đó vội vàng gả nàng cho một người mà nàng không yêu.
Là ta có lỗi với nàng, có lỗi với hạnh phúc cả đời của nàng.”
Đúng vậy, tất cả là lỗi của ta, là tại cơ thể bệnh tật yếu ớt này, ta mới chẳng thể giữ lại nàng làm thê tử của ta.
Giá như ngay từ đầu ta không nên có mặt trên cõi đời này, bởi cuộc đời ta chẳng có gì ngoài sự tiếc nuối, mất mát.
“Hy Nguyệt, huynh không có lỗi, mỗi con người khi sinh ra đều mang trong mình những số mệnh khác nhau, chẳng ai vô duyên vô cớ có mặt trên cõi đời này cả.
Việc huynh nằm đây, than vãn về bản thân, tự trách về những sai lầm vốn dĩ chẳng đáng để huynh phải nhận lấy chỉ chứng tỏ rằng huynh là một nhược phu mà thôi.”
Mộng cảnh tan vỡ, trước mắt Hy Nguyệt chợt hiện lên một luồng sáng, đứng giữa ánh hào quang tỏa ra vạn trượng đó là một dáng hình xinh đẹp, mềm mại.
Nàng đưa tay đón lấy y, đưa y ra khỏi sự trầm mê bất tận.
Nàng nói đúng, mọi chuyện đã qua rồi, cứ để nó như vậy đi.
Liễu Hy Nguyệt ta hôm nay đáng lẽ đã phải chết, nhưng ông Trời bắt ta tiếp tục vùng vẫy giữa chốn hồng trần, bởi ta còn có số mệnh chưa hoàn thành, không thể cứ thế mà đành lòng ra đi.