Trời đã sáng rồi, bên ngoài đường xá đã thôi không còn treo những chiếc đèn lồng kết hoa mang đủ sắc màu rực rỡ.
Những bông hoa mới đêm qua còn đang tràn trề sức sống, thế mà sáng nay đã trở nên khô héo lụi tàn, tựa như là những đóa hoa đó đã đem hiến dâng toàn bộ hương sắc cho buổi đêm lãng mạn nhất của những cặp tình nhân.
Không khí của Bách Hoa hội đã qua đi, thế nhưng dư âm của buổi đêm hôm ấy vẫn còn in hằn thật rõ trong mắt nàng, vừa chân thực, lại vừa khó tin đến mức nàng chỉ mong sao quãng thời gian đó có thể quay trở lại, để nàng có thể xem xem rốt cuộc là vì điều gì lại khiến cho tâm trí nàng càng ngày càng mụ mị như vậy.
“Ta… gọi chàng là… Lục lang.”
Câu nói ấy đánh mạnh vào vỏ não nàng, khiến nàng choáng ngợp mất một lúc lâu.
Nàng đồng ý rồi.
Nàng đã hồi đáp lại Lục Lâm Nguyên, hồi đáp lại thứ tình cảm mà nàng đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ xảy đến giữa hai người.
Lững thững bước vào trong miền ký ức sâu thẳm, nàng trông thấy hai bóng hình đang đứng sóng vai nhau trên cầu Bích Nguyệt, thủ thỉ từng câu nói thân thuộc.
“Uyển Nhi, nàng không biết rằng bây giờ ta đang vui đến mức như thế nào đâu.”
Bàn tay ấm áp của chàng vẫn nắm chặt lấy tay nàng, nhưng sao đột nhiên nàng cảm nhận được bàn tay ấy đang run rẩy giống như là đang có những mối tâm sự ngổn ngang trong lòng.
“Lâm Nguyên, ta tự thẹn với lòng khi nhận ra rằng ta biết thật ít về huynh.
Ngay cả việc huynh có võ công, ấy thế mà trước giờ ta đâu có hay biết.
Không chỉ thế, còn cả thân thế thực sự của huynh nữa, ta cũng chẳng rõ ràng điều gì cả.”
“Yêu huynh, đối với ta mà nói nào có khác gì mò mẫm trong đêm tối sâu vạn trượng mà chẳng có lối ra.”
Bất giác, năm ngón tay chàng đan lấy năm ngón tay nàng, phủ kín tâm tư bộn bề những thắc mắc của nàng bằng lời nói ngọt ngào nhất thế gian.
“Uyển Nhi, nàng phải biết rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng cũng hãy tin ta, tin một điều rằng ta sẽ không bao giờ làm tổn hại đến nàng dù chỉ một sợi tóc.”
Nàng hơi quay mặt đi chỗ khác, thẹn thùng nói:
“Huynh dám làm gì ta sao?”
Nghe vậy, Lục Lâm Nguyên ngẩn người ra một hồi, sau đó bật cười thành tiếng.
“Phải rồi, ta dám làm gì nàng cơ chứ.”
Không khí bỗng chốc chùng xuống, lắng nhịp lại giống như nốt trầm trong một điệu nhạc du dương.
“Nàng có trách ta không khi ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng về thân phận thực sự của ta?”
Chàng âm trầm hỏi, đôi mắt sáng thận trọng nhìn nàng, dường như là sợ rằng nàng sẽ buông tay chàng ra mà để chàng bơ vơ một mình giữa đêm trăng bàng bạc mộng mị.
“Nếu huynh đã không muốn nói thì có nghĩa rằng những điều đó đối với ta sẽ chẳng có chút lợi ích gì cả, thế nên ta sẽ đợi, đợi đến khi huynh có đủ can đảm để nói với ta.”
Nàng yêu kiều đáp lại.
Nơi khóe môi còn nở nụ cười tươi tắn.
Chàng đã nói rằng chàng sẽ không bao giờ làm tổn hại đến nàng thì chắc chắn là như vậy.
Đối với Lục Lâm Nguyên, nàng luôn tin tưởng chàng một cách vô điều kiện rằng chàng nhất định sẽ không bao giờ lừa dối nàng, sẽ không bao giờ để nàng chịu một chút thương tổn nào cả.
“Thế còn chuyện Tiểu Hoàng của Vũ Mặc công tử thì sao? Hắn ta đã từng nói rằng huynh đã giết chết Tiểu Hoàng, thật là như vậy sao?”
Lục Lâm Nguyên lắc đầu thở dài, đáp lại:
“Tiểu Hoàng là một sủng vật của Vũ Mặc.
Lúc Vũ Mặc đem Tiểu Hoàng đến y quán Vĩnh An thì con vật ấy cũng chỉ còn thoi thóp hơi thở mà thôi.
Khi ấy ta đang chữa trị cho một đại bá bị rắn độc cắn, tình thế vô cùng nguy cấp, thế nên lúc Vũ Mặc thét ầm ĩ lên giục ta chữa cho Tiểu Hoàng, ta liền lớn tiếng mắng y, sau đó đuổi y cùng Tiểu Hoàng ra khỏi y quán Vĩnh An.
Nửa canh giờ sau thì Tiểu Hoàng chết vì tuổi già.”
Nàng cau mày nghe cái câu chuyện khó tin này, lòng tức không để đâu cho hết cái tên Vũ Mặc công tử kia.
Hắn thật sự căm hận Lục Lâm Nguyên đến mức độ dám có ý định đem nàng ra để báo thù cho sủng vật của hắn? Đối với nàng mà nói thì điều này có khác gì sự sỉ nhục đâu cơ chứ.
Nếu người chủ trì cuộc thi ấy mà tuyên bố Vũ Mặc thắng cuộc, vậy thì không phải là quá mức thiệt thòi cho nàng sao?
Lục Lâm Nguyên trông thấy sắc mặt giận dữ của nàng, sao lại không hiểu nàng đang nghĩ đến điều gì, chàng cười nói:
“Được rồi, chuyện đã qua rồi.
Nàng đừng để bụng làm gì cho mệt người.”
Ký ức khi ấy thật rõ ràng, nàng nửa nằm nửa ngồi đưa tay lên xoa xoa cái đầu đau như búa bổ.
Bất chợt ánh mắt chạm phải đồ vật đeo trên tay mà hôm qua Lục Lâm Nguyên đã đưa cho nàng.
Chiếc vòng đan màu đỏ từ những sợi chỉ mỏng manh, thế nhưng không kém phần chắc chắn.
Nhìn những sợi chỉ được khéo léo thắt nút, đan tết lại với nhau, lòng nàng không khỏi dâng lên cơn xúc động nghẹn ngào.
Thế nhưng xen lẫn trong đó lại là chút gì đó chua chát, ngậm ngùi cho mối tình si suốt bao năm qua nàng dành cho vị đại sư huynh của mình, Hàn Trọng.
Lại nhớ về khoảng thời gian nàng vẫn còn ở tại Phong Linh Đường, nàng đã từng say mê biết bao ánh mắt của y, vòng tay rắn chắc của y, cùng với giọng nói mạnh mẽ và ánh mắt luôn luôn ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ dưới chân.
Hàn Trọng khi ấy là một bức điêu khắc hoàn mỹ trong mắt nàng, khiến nàng luôn tự mặc nhận rằng y là người đàn ông tốt đẹp nhất thế gian, là châu báu ngọc ngà trong mắt nàng.
Thế nhưng thời gian đã trôi đi đủ lâu để bóng hình vị đại sư huynh ấy dần mờ nhạt đi trong mắt nàng, trở thành một chấp niệm vô hình níu kéo mọi thứ tình cảm trước đây của nàng dành cho những người khác.
Ở bên cạnh Hàn Trọng, nàng đã từng suốt ngày bám riết lấy y, chăm sóc cho y, để ý đến y từ tất cả những việc nhỏ nhặt nhất.
Mỗi khi y luyện kiếm đến mướt mồ hôi, nàng luôn túc trực bên cạnh để đưa cho y những chiếc khăn tay ngâm nước tuyết mát lạnh.
Mỗi khi y than phiền về những việc bất trắc, nàng luôn sẵn lòng ngồi xuống, dựa đầu vào vai y để xoa dịu cho trái tim cao ngạo và không kém phần cuồng nhiệt của y.
Nàng đã từng ước rằng, chỉ cần y mãi mãi nơi đây, mãi mãi chốn này, nàng sẽ không màng đến thế gian ngoài kia có những chuyện gì sẽ xảy đến, bằng lòng ở bên y suốt cả một đời, tận tâm tận tình chăm sóc cho y, dẫu rằng y có ghét bỏ nàng đi chăng nữa, trái tim nàng vẫn một mực không đổi thay.
Cho đến ngày mưa tuyết dai dẳng của sáu năm về trước, khi ấy đất trời tù mù đến độ nàng chẳng còn cảm nhận được gì khác ngoài cơn giá rét cắt da cắt thịt và ngọn lửa ấm áp bên trong trái tim nàng, trái ngược đến mức vô duyên.
Cánh bướm nhỏ năm ấy tang thương trơ trọi giữa nền tuyết trắng xóa, trái tim non nớt lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là sinh ly.
Có lẽ ngay từ lúc ấy, nàng đã biết mảnh tình si của nàng đã chết rồi, chết đi vì không còn cảm nhận được khí trời ấm áp mà y mang lại, chết đi vì nguồn sáng mòn mỏi bấy lâu đã dứt áo ra đi, để mặc nỗi cô đơn nhuộm đen nỗi khắc khoải suốt mấy năm ròng rã.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên Liễu Hy Nguyệt, nàng cảm nhận được sự dịu dàng, êm ả như dòng nước của người thiếu niên nhợt nhạt mà không kém phần mỹ lệ ấy.
Nàng cũng đã từng ước ao Hàn Trọng có thể nhu mì được bằng một phần của Liễu Hy Nguyệt, có lẽ nàng đã chẳng phải khổ sở như khi ấy.
Nhưng Hàn Trọng là Hàn Trọng, Liễu Hy Nguyệt là Liễu Hy Nguyệt, nàng đâu có kém thông minh đến độ không biết rằng hai con người đó chẳng thể nào hoán đổi cho nhau.
Còn nam nhân đêm qua đã thủ thỉ với nàng những lời yêu say đắm nồng nàn, ướp nàng trong hũ mật thơm ngon mà nàng chỉ muốn đắm chìm mãi trong đấy, chẳng muốn thoát ra ngoài, chính là Lục Lâm Nguyên.
Nàng không muốn phủ nhận rằng ở bên Lục Lâm Nguyên, nàng thực sự vui vẻ.
Chàng luôn luôn biết tìm cách để kéo tâm trạng của nàng khỏi những dòng suy nghĩ sầu muộn mà từ lâu đã đeo bám lấy nàng như hình với bóng.
Những khoảng thời gian đã qua giữa hai người, nàng vô cùng vui thích.
Nếu có người hỏi rằng nàng có trách bản thân không, có cảm thấy rằng bản thân thật dễ dãi với những tình cảm mới chớm nở trong lòng dành cho chàng không, nàng sẽ ngậm ngùi thừa nhận.
Đúng thế, nàng đã yêu chàng từ lúc nào chẳng hay, yêu cái ánh mắt lúc nào cũng khinh khỉnh ngắm nhìn thế sự vô thường, nhân tình thế thái, yêu cái bộ dáng ân cần, quan tâm chăm sóc nàng suốt khoảng thời gian qua.
Dù gì nàng cũng là một người thiếu nữ, đâu thể khăng khăng ôm lấy thứ chấp niệm chẳng có kết cục đẹp trong lòng kia mãi được.
Chẳng qua thứ nàng cần chính là một người có thể yêu nàng, có thể kéo nàng ra khỏi những bi lụy trót mang từ khi còn thơ ấu.
Và người đó là chàng, Lục Lâm Nguyên.
Nghĩ đến đây, nàng chợt nhận ra trái tim con người là thứ khó hiểu nhất trên đời.
Thập Thất yêu nàng bằng cả tấm tình si, trước khi nàng rời đi còn từng nói sẽ đợi nàng đến khi nàng hồi tâm chuyển ý, vậy mà nàng lại chẳng có chút rung động, vẫn cứ ôm trong lòng một tình yêu tha thiết với Hàn Trọng.
Cứ ngỡ tấm chân tình đó của nàng sẽ mãi mãi không phai nhạt, chẳng ngờ chỉ gặp Lục Lâm Nguyên một khoảng thời gian ngắn ngủi, trái tim nàng nay đã đổi thay.
Tình yêu không giống như tất cả những thứ “tình” khác trên cõi đời này, ta có thể dõng dạc nói rằng ta ghét hắn, ta không ưa mi, nhưng thật khó để mà nói rằng ta yêu chàng, hoặc ta yêu nàng.
Nếu tình yêu đã khó hiểu như thế, vậy thì việc gì phải cố gắng tỉ mẩn bóc từng lớp vỏ vốn đã là phần thịt của quả ngọt.
Đến giờ nàng mới hiểu được câu nói trước khi chia tay của Vân Tê: “Hãy yêu những điều con yêu, thích những người con thích, sống cho bản thân chứ không phải sống cho người.”
Chợt có tiếng gõ cửa phòng, nàng vội vàng dùng ống tay áo che đi chiếc vòng đan màu đỏ, lấy lại thần sắc tươi tỉnh rồi bước xuống giường.
Vừa nhìn thấy nàng, Lục Lâm Nguyên đã hớn hở reo lên:
“Uyển Nhi, càng ngày nàng càng thích ngủ nướng rồi đấy, thế nào, cảm thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?”
Hai chữ “Uyển Nhi” ngọt ngào vừa thốt ra từ miệng chàng khiến nàng vẫn còn có đôi chút không quen tai, nàng không đáp lại câu hỏi của Lục Lâm Nguyên, thân thể hơi nghiêng về phía chàng giống như cánh hoa vươn lên đón lấy ánh nắng mặt trời.
Lục Lâm Nguyên đưa tay lên trán nàng, không thấy gì thất thường mới hài lòng bỏ tay xuống.
“Bây giờ đã là giờ nào rồi?”
Nàng khe khẽ hỏi.
“Giờ Thìn rồi đó.
Nàng có muốn ăn chút gì không để ta đem lên.”
Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp lại:
“Một chút cháo trắng là được, dù gì ta cũng không có bụng dạ nào để ăn cả.”
Nàng vừa dứt câu, chẳng ngờ Lục Lâm Nguyên đã bế ngang người nàng lên, đi đến bên giường, đặt nàng nửa nằm nửa ngồi trên đó.
“Ta biết nàng sẽ nói như thế mà.
Đây, sáng nay ta có nấu một chút cháo hoa, nàng mau ăn đi kẻo nguội.”
Vẫn còn thẹn thùng với cái ôm đường đột vừa rồi, nàng cúi đầu nhận lấy bát cháo, vừa ăn vừa tìm chuyện để nói:
“Huynh sao lại chạy ra chỗ ta vào giờ này, còn các bệnh nhân bên ngoài thì sao?”
“Không có gì đáng lo nữa rồi, mấy người đấy chỉ cần yên ổn tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi.
Trái lại là ta muốn nói cho nàng tin bất ngờ này đấy.”
Lục Lâm Nguyên tiêu sái cười, nơi khóe mắt anh tuấn cũng hiện lên nét cười vô cùng vui vẻ.
Trông thấy chàng cười, nàng đột nhiên cũng cười theo, đáp lại:
“Là tin gì mà lại khiến huynh vui đến như vậy?”
“Thành chủ cùng với Hoa Thần Kiếm Tiên sẽ đến y quán Vĩnh An hôm nay đấy, hai người bọn họ nói là muốn đến thăm Thần Y phu nhân.
Ta nghe xong liền một mạch chạy đến đây thông báo cho nàng!”
“Được cả hai nhân vật nổi tiếng nhất Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành ghé thăm, không biết ta nên cảm thấy vinh hạnh đến nhường nào đây.”
Nàng cười nói, đôi mắt hướng về phía cửa, tưởng như hai nhân vật nổi danh trong giang hồ đó sẽ xuất hiện ngay trước mặt nàng.
“Hừm, hai người bọn họ thì có gì hay ho đâu.
Nhưng mà Hoa Tinh Vũ nói nàng là Thần Y phu nhân ngọt ngào quá mức, thành ra ta mới đành để bọn họ đến làm phiền nàng đấy chứ.”
“Thần Y phu nhân cái gì chứ, toàn là huynh nói bừa!”
Nàng đỏ mặt phản kháng, chẳng ngờ Lục Lâm Nguyên bật cười, đưa tay vuốt ve làn má mịn màng của nàng, yêu chiều hỏi:
“Sao thế, nàng không định gả cho ta sao?”
“Ta… ta còn rất mơ hồ về huynh, nhỡ đâu ta gả cho huynh rồi lại phát hiện ra… điều gì… thì chẳng phải là thiệt cho ta lắm sao?”
Lục Lâm Nguyên chẳng hề để ý đến câu nói móc ngoéo của nàng, bàn tay còn đang ở trên má nàng bỗng nhiên không an phận phiêu du xuống vòng eo thon thả của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi gần bên chàng.
“Vậy ra nàng chê ta và nàng chưa đủ tình đầu ý hợp sao? Được rồi, đã vậy ta sẽ cho nàng biết năng lực thực sự của Lục Lâm Nguyên ta.”
Dứt câu, bàn tay còn lại của chàng nhẹ nâng cằm nàng lên, nàng không ngăn chàng lại mà thuận theo đà của chàng, ngẩng đôi rèm mi dài, yểu điệu nói:
“Vậy Thần Y của ta đây định làm gì phu nhân của ngài nào!”
Câu nói ủy mị, buông lơi của nàng giống như mồi lửa thiêu đốt từng tấc da tấc thịt trên người Lục Lâm Nguyên, khiến chàng cảm giác như phần thân thể đang căng ra của chàng dần chiếm lấy những suy nghĩ của chàng, đưa chàng đến bên mộng cảnh không kém phần chân thực.
Đương lúc cơn đê mê đang dần lan tràn bao phủ lấy không khí giữa hai người, chợt tiếng cười thanh mảnh ở đâu phát ra.
“Huynh nhìn Lâm Nguyên lão đệ xem, thật là vụng về mà.”
“Ừm, đúng là hơi vụng về thật, nếu ta là hắn, ta sẽ để người nàng ấy gần thêm chút nữa rồi mới tiếp tục tiến thêm một đoạn.”
Nàng giật bắn mình, vội đẩy Lục Lâm Nguyên ra.
Bị đẩy bất ngờ, Lục Lâm Nguyên kêu lên một tiếng rồi ngã lộn cổ xuống giường.
Đôi mắt anh tuấn nhìn về phía cửa phòng với vẻ tức giận không giấu diếm.
“Kẻ nào…”
Lời chưa nói hết, Lục Lâm Nguyên trong một thoáng chớp mắt đã thu liễm ngay, lấy lại được vẻ hòa nhã.
Chàng vội vàng đứng dậy, đưa tay phủi phủi y phục rồi nở nụ cười đon đả.
“Tưởng là ai đến, ra là thành chủ đại nhân cùng Hoa Thần Kiếm Tiên.
Hai vị đến sao lại không thông báo cho Lục mỗ một tiếng để Lục mỗ đón tiếp hai vị chu đáo.”
Hoa Tinh Vũ bật cười, ngón tay trắng nõn hướng về phía nàng đang ngồi.
“Lâm Nguyên lão đệ còn đang mải chứng minh năng lực thực sự với phu nhân cơ mà.
Hai chúng ta nào dám làm phiền hai người cơ chứ.”
Lục Lâm Nguyên gãi đầu cười gượng một tiếng, thầm nghĩ.
Còn nói là không dám làm phiền, rõ ràng là hai con người này đã đứng ngoài cửa nhìn lén từ nãy đến giờ rồi.
Thành chủ vô sỉ, Hoa Thần Kiếm Tiên cũng vô sỉ nốt!
Nghĩ là vậy, thế nhưng dù có cho ngàn lượng vàng thì Lục Lâm Nguyên cũng chẳng dám thốt mấy lời đấy ra khỏi miệng.
“Uyển Nhi, để ta giới thiệu với nàng.
Vị này là thành chủ Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành, tên gọi Thanh Ca.
Còn cô nương nhìn dung mạo không đúng với tuổi này là Hoa Thần Kiếm Tiên Hoa Tinh Vũ.”
Hoa Tinh Vũ trừng mắt nhìn Lục Lâm Nguyên một cái, tức thì người chàng run lên một hồi, lắp bắp nói tiếp:
“Cũng… cũng phải cảm tạ vị thành chủ của chúng ta đêm qua đã ra tay tương trợ, cất công đóng giả thành người chủ trì cuộc thi.”
Nàng đứng dậy hành lễ với Hoa Tinh Vũ và Thanh Ca, trên môi nở nụ cười đon đả.
Kẻ nào mà không biết cái cảnh trước đây nàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Lục Lâm Nguyên thì chắc chắn sẽ nghĩ nàng là một người vợ vừa hiền thục vừa xinh đẹp, sẽ ghen tị với ai có diễm phúc lấy được nàng không để đâu cho hết.
“Tiểu nữ tên Ngọc Thanh Uyển, vốn nghe danh hai vị đã lâu, nay được diện kiến quả thực là vinh hạnh của tiểu nữ.”
Thanh Ca là người trước giờ vốn yêu thích cái đẹp, khi trước đứng từ xa trông thấy dung mạo nàng đã cảm thấy bồi hồi xao xuyến, nay được mặt đối mặt với mỹ nhân, lòng y lại càng nghẹn ngào.
“Không hổ là người được Lâm Nguyên lão đệ nhìn trúng, cô nương quả thật là một tuyệt thế mỹ nhân.”
Nàng gượng cười không đáp trước câu nói của Thanh Ca.
Lục Lâm Nguyên biết nàng khó xử, đang định lên tiếng thì Hoa Tinh Vũ ở bên cạnh đưa tay ra hiệu cho chàng.
“Lâm Nguyên lão đệ ra bên ngoài một chút đi, chúng ta có việc riêng muốn nói với Ngọc cô nương.
Nhớ kỹ, không được đứng ngoài nghe lén đâu đấy.”
Nghe lời cảnh cáo vừa rồi, Lục Lâm Nguyên phụng phịu bước ra bên ngoài, thầm nghĩ.
Đây là y quán của ta đấy, vừa nãy không phải hai người mới là kẻ nghe lén sao!
“Uyển Nhi, hai người họ mà bắt nạt nàng, nàng cứ việc hét lên.
Ta nhất định sẽ đến cứu nàng.”
Vừa tiếc nuối gọi với nàng một câu, Hoa Tinh Vũ đã giơ chân đá Lục Lâm Nguyên ra khỏi bậu cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hoa Tinh Vũ đã tiến sát đến gần nàng, ranh ma cười một tiếng rồi đẩy nàng ngã ra đằng sau.
Chưa kịp thảng thốt kêu lên, Hoa Tinh Vũ đã dùng tay chặn ngay miệng nàng, khiến nàng vừa khó thở vừa bí bách, sau đó thân thể đã nằm ngửa xuống chiếc giường.
Trong cơn điên đảo đầu óc, nàng vẫn cảm nhận rõ ràng có thân người đang nằm đè lên người mình, khống chế toàn bộ sự chống cự trong vô vọng của nàng.
“Tiểu mỹ nhân, cho ta được thưởng thức cô một chút đi!”
Giọng nói thều thào của Hoa Tinh Vũ bên tai, nàng hoảng hốt lấy tay che đi khuôn ngực, nước mắt không biết từ lúc nào đã chực trào nơi hàng mi, nàng nức nở gào lên:
“Mau buông ta ra, mau buông ta ra!”
Nhưng tất cả chỉ là tốn công vô ích, Hoa Tinh Vũ đã kịp phong bế huyệt đạo của nàng ngay khi nàng vừa mở miệng, thành ra những lời kêu gào thảm thiết bây giờ chỉ còn là tiếng nghẹn ngào tắc nghẽn nơi cổ họng.
Đã bao lâu rồi nàng mới tuyệt vọng như lúc này, đã bao lâu rồi nàng không cảm thấy bản thân thật yếu đuối, bất lực trước vận mệnh khắc nghiệt đang đè nặng lên đôi vai nàng.
Hóa ra, không có chàng, thiên hạ này mới nguy hiểm làm sao, không có chàng, tất cả những điều trước mắt nàng đều là bão tố.
Không có chàng...!